Cha mẹ Công giáo có ý thức không? Điều này sẽ không còn nữa
Jeffrey A. Mirus
Chuyến thăm gia đình con trai cả của tôi ở khu vực Dallas trong tuần này khiến tôi suy ngẫm về đời sống gia đình thường ngày, chứ không phải như cuộc sống trong đầu của một người ông đăng trực tuyến những bài bình luận về văn hóa. Trong trường hợp này, chúng ta đang nói về bố mẹ và hai cậu con trai, sáu tuổi và ba tuổi (và đứa bé khác đang ở trong bụng mẹ). Và điều tôi khám phá ra một lần nữa trong suy tư của mình là tầm quan trọng của cộng đồng, tức là cộng đồng Công giáo đích thực. Các cộng đồng Công giáo đích thực khắc sâu các giá trị mà lý thuyết sư phạm cố gắng để truyền đạt, làm cho các gia đình bén rễ trong một môi trường rộng lớn, nơi nó sống và thở và có sự hiện diện trong Chúa Kitô.
Vợ chồng tôi may mắn được nuôi dạy con cái ở hai khu vực có nền văn hóa Công giáo mạnh mẽ: Front Royal, bang Virginia (nơi Công giáo phát triển thịnh vượng dưới ảnh hưởng của trường đại học Christendom College, nhiều cựu sinh viên xuất sắc và các mối quan hệ của họ), và Manassas, bang Virginia (nơi điều tương tự đã xảy ra dưới ảnh hưởng của trường Trung Học Cơ Sở và Trung Học Phổ Thông Seton, các gia đình và học sinh tốt nghiệp). Không phải ngẫu nhiên mà cả hai trường đều được thành lập tại Giáo phận Arlington, một giáo phận tương đối trẻ tách ra từ Richmond vào những năm 1970 dưới sự lãnh đạo xuất sắc của Giám mục Thomas Welsh. Giáo hội ở Arlington ủng hộ và nuôi dưỡng các sáng kiến Công giáo trung thành, của cả giáo sĩ và giáo dân.
Người con trai mà tôi đang đến thăm là một giáo sư triết học tại Đại học Dallas, một trong những trường đại học Công giáo trung thành hơn ở Hoa Kỳ. Nhưng tôi cho rằng đặc điểm quan trọng nhất trong kinh nghiệm nghề nghiệp của con tôi không phải là tác phẩm triết học (tác phẩm rất xuất sắc và truyền tải nhiều kiến thức “ngay cả với tôi”), nhưng thực tế đơn giản là con tôi và vợ nó đã xây dựng tổ ấm của chúng giữa cộng đồng Công giáo mạnh mẽ – có nhiều trường học mới khác nhau để giáo dục con cái của chúng, và nhiều gia đình cùng chí hướng mà các thành viên trong gia đình của họ có thể tương tác qua lại cách hữu ích.
Khu vực này ở Texas là một trong những nơi tương đối hiếm hoi ở Hoa Kỳ có Giáo hội khá mạnh mẽ. Giáo dục đào tạo lành mạnh luôn sẵn có, các sáng kiến Kitô giáo của giáo dân và giáo sĩ được hoan nghênh, và các gia đình có mạng lưới hỗ trợ vật chất và tinh thần đó để tạo nên cộng đồng đích thực.
Nguồn gốc của các cộng đồng Công giáo mới
Có một sự thật mang nét phổ biến là giáo dân trong Giáo hội Hoa Kỳ trước năm 1960 phần lớn được mong đợi để đóng góp (một cách hào phóng), cầu nguyện (ở mức độ thuộc lòng) và vâng lời (ngay lập tức). Trong khi sự thánh thiện không bao giờ được đề cập tới, thì một trong những đặc ân của Công đồng Vatican II là sự nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc tăng trưởng thiêng liêng và công việc mục vụ cho giáo dân. Trong bối cảnh cuộc khủng hoảng về chức linh mục và giám mục vào những năm 1960 – khi chúng ta biết Giáo hội thực sự bị ràng buộc về văn hóa như thế nào – giáo dân phải trưởng thành về mặt thiêng liêng rất nhanh chóng, một cách đơn giản là vượt qua những cạm bẫy của một thế giới mới đầy hèn nhát.
Khi đó, ở phần đầu trong thời kỳ hỗn loạn này, các bậc cha mẹ Công giáo thường gửi con cái đến các trường học mà không tìm hiểu kỹ lưỡng (đầu tiên là các trường cao đẳng và đại học, và sau đó là các cấp thấp hơn), những nơi này có di sản văn hóa của việc phát triển thể chế mang tính Công giáo nhiều thập kỷ đã và đang bị thay thế để ủng hộ một chủ nghĩa thế tục phổ biến mới đây. Lấy một ví dụ, các bậc cha mẹ có thể gửi con cái của họ đến các trường cao đẳng Công giáo nơi mà đã nuôi dưỡng đức tin của họ từ một thế hệ trước, chỉ để thấy rằng chính những cơ sở này đã làm cho con cái của họ theo chủ nghĩa thế tục; hoặc để thấy các trường cao đẳng không phải của Công giáo là nơi ít nhất đã có bầu không khí đạo đức chung cách đây một thế hệ, nhưng nơi đó đã trở thành ô uế bởi tội lỗi liên quan đến tình dục, điều này được biện minh một cách mập mờ bởi những lý thuyết hoang đường mới mẻ của con người.
Các vấn đề tương tự cũng xảy ra trong các trường giáo phận và giáo xứ, và dĩ nhiên là ở các trường công lập, và ngay cả trong đời sống phụng vụ và việc giảng từ tòa giảng. Gần như chỉ sau một đêm, cộng đồng Công giáo bị đảo lộn – hoặc bị đánh giá lại là không còn quan trọng nữa – và các gia đình Công giáo quyết tâm bám trụ đã bị cô lập một cách đột ngột và dứt khoát. Thức tỉnh trước nguy hiểm đã thấy khó; việc tìm những cách tham gia vào các cộng đồng mới đầy đức tin còn khó khăn hơn nhiều. Nhưng những cộng đồng này đã phát triển và tập hợp lại, vì những người Công giáo tuyệt vọng có khuynh hướng đổ về và định cư ở bất cứ nơi nào họ có thể tìm thấy các giáo xứ và trường học an toàn cho trẻ em.
Nếu chúng tôi xây dựng các trường học, liệu họ có đến không?
Ân sủng của Thiên Chúa luôn đầy đủ; Tôi không có ý nói nó không đúng. Nhưng điều khó hiểu về ân sủng là nó được ban tặng theo nhiều cách và đặc biệt là thông qua nhiều hình thức thôi thúc. Chắc chắn rằng tất cả các bậc cha mẹ Công giáo phải nghiêm túc xem xét sự cần thiết phải nuôi dạy gia đình của họ trong bối cảnh của các cộng đồng Công giáo trung thành. Những nơi này, như trường học mà con cái họ theo học, là những phần mở rộng của cộng đồng không thể thiếu được để phát triển tự nhiên và siêu nhiên lành mạnh nơi gia đình.
Rất nhiều thứ sẽ ảnh hưởng đến việc cân nhắc này, không ít trong số đó là nhu cầu về việc làm và thu nhập. Không phải ai cũng có thể tham gia một cộng đồng tích cực, nhưng mỗi phụ huynh đều có nghĩa vụ thiêng liêng là phải hy sinh cách đúng đắn những thiện hảo kém hơn để mang lại điều này. Việc tham gia vào một cộng đồng Công giáo sôi động không phải đảm bảo sự cứu rỗi của chúng ta và con cái, nhưng ít nhất nó làm cho sự phát triển thiêng liêng dần dần có hiệu quả hơn, sự tăng trưởng ít có khả năng bị đảo ngược nếu những ảnh hưởng của một cộng đồng Công giáo tích cực có thể được được giữ lại trong suốt những năm đại học.
Giáo hội đã luôn dạy một cách đúng đắn rằng cha mẹ sẽ bị phán xét phần lớn về việc họ có làm tròn bổn phận mà Thiên Chúa ban cho là cung cấp cho con cái họ một nền giáo dục và đào tạo Công giáo đúng đắn hay không. Do đó, họ thực sự rất dại dột nếu họ không coi trọng nhu cầu cung cấp việc giáo dục này trong một cộng đồng, mà cộng đồng này sẽ không cố gắng liên tục phá bỏ những gì họ đang nỗ lực xây dựng.
Con cái chúng ta có ý chí tự do. Không có gì đảm bảo thành công trên bất kỳ con đường cụ thể nào, và chắc chắn rằng các thánh có thể được tạo nên theo cách tương đối độc đáo. Nhưng cỗ bài văn hóa rộng lớn hơn được bí mật sắp đặt chống lại chúng ta cách kiên quyết, vì vậy chúng ta có trách nhiệm nghiêm túc là giải tỏa nó ngay khi có thể. Trong bối cảnh này, đây là một ân huệ Thiên Chúa và một ân sủng để có cơ hội nâng cao gia đình chúng ta trong các cộng đồng hỗ trợ Công giáo.
Các bậc cha mẹ phải cẩn thận với việc từ chối hoặc làm hư hoại chính những phương tiện mà Thiên Chúa đã sử dụng để làm cho gia đình họ sinh hoa trái về thiêng liêng. Khi chúng ta làm điều này, chúng ta đang đồng lõa với nền văn hóa chống đối bao quanh chúng ta và chúng ta phải chịu đựng tội lỗi. Chúng ta phải mang mặc cảm tội lỗi khi không khám phá ra khả năng thiết yếu của việc nhận được ân huệ và ân sủng để trở thành một phần của cộng đồng Công giáo năng động, và cũng cảm thấy tội lỗi khi từ chối những cơ hội như vậy vì những động cơ không xứng đáng.
Có lẽ chúng ta từ chối thay đổi công việc hoặc làm một cuộc cắt giảm lương có thể chấp nhận được, hoặc chúng ta từ chối giáo dục con cái của chúng ta trong những trường học không dẫn đến thành tích tốt nhất ở các trường trung học hoặc học bổng tốt nhất ở các trường đại học “được công nhận”, hoặc chúng ta từ chối thay đổi địa điểm do các yếu tố không thiết yếu dưới bất kỳ hình thức nào. Hoặc có lẽ (Thiên Chúa giúp chúng ta) chúng ta chỉ đơn giản bằng lòng với việc được coi là những người nửa vời sánh bước với thời đại của họ, và không khao khát điều gì hơn cho bản thân hoặc con cái của chúng ta.
Kết luận
Ở thế kỷ XXI, các bậc cha mẹ Công giáo không còn có thể tự cho mình là người không ý thức. Do đó, chúng ta phải hỏi những lời từ chối như vậy biểu thị điều gì. Rõ ràng, chúng gợi ra rằng đức tin của cha mẹ không đủ mạnh để chống chọi với thế gian, xác thịt và ma quỷ. Niềm tin của họ không phải là động lực thúc đẩy sự lựa chọn của họ. Thật không may, không có gì được truyền đạt cho con cái chúng ta nhanh hơn động lực trung tâm của các quyết định của chúng ta trong cuộc sống, cho cả bản thân chúng ta và cho chúng. Không phải chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền hay chúng ta có bao nhiêu cơ hội trên thế gian để tạo nên sự khác biệt thiết yếu cho con cái chúng ta, mà là liệu chúng ta có phụ thuộc vào ý muốn của Chúa Giêsu Kitô và Ngài mời gọi đến sự sống muôn đời.
Các bậc cha mẹ phải trả lời câu hỏi này của cộng đồng cách nghiêm túc. Không có một giải pháp nào có sẵn cho tất cả mọi người và không một giải pháp nào là hoàn hảo cho tất cả mọi người. Nhưng lựa chọn cộng đồng là một trong những quyết định quan trọng nhất mà cha mẹ sẽ đưa ra – và đó là quyết định quan trọng mà họ sẽ được đánh giá.
(Trích Mệnh lệnh canh tân, các bài viết về việc canh tân Giáo hội
Nhóm dịch thuật Durando chuyển ngữ)