Chúa Nhật Lễ Chúa Hiển Linh – Năm A

0
516

(Bài đọc I: Is: 60:1-6; Bài đọc II: Ep 3:2-3a,5-6; Tin Mừng: Mt 2:1-12)

Nỗi băn khoăn thánh thiện!

Hôm nay, Giáo Hội mừng lễ Chúa Giêsu Kitô Hiển Linh. Đây là đêm thứ 12 của Mùa Giáng Sinh, thường là lý do để tổ chức các lễ kỷ niệm đặc biệt, trước khi Mùa Giáng Sinh chính thức kết thúc. Ở một số quốc gia và nền văn hóa, đó là một ngày đặc biệt, để kỷ niệm sự xuất hiện của các Đạo sĩ đến tôn thờ “Vua của người Do Thái” mới sinh. Tất cả những lý do này đều tốt lành và đáng giá, nhưng chúng ta nên ghi nhớ ý nghĩa thực sự của Lễ Hiển Linh. Từ này có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp cổ đại và có nghĩa là “biểu lộ” hoặc “sự xuất hiện”, khi một diễn viên hoặc diễn giả nổi tiếng, lần đầu tiên xuất hiện trên sân khấu trước khán giả. Trong ngày lễ này, chúng ta kỷ niệm việc Thiên Chúa đến trong thế giới của chúng ta, với tư cách là Con Người, để dạy chúng ta con đường trở về với Chúa Cha. Mặc dù Ngài đến như một đứa trẻ sơ sinh, giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác, nhưng Ngài vẫn là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta.”

Trong Bài đọc I, trích sách Ngôn sứ Isaia (60:1-6), chúng ta nghe vị ngôn sứ khuyến khích dân Ítraen hãy vui lên và đừng quá buồn phiền khi họ đã bị thất vọng nặng nề, vì những cảnh điêu tàn mà cuộc sống của họ đã rơi vào, sau thời kỳ Lưu đày ở Babylon. Ông nói với họ rằng, nếu họ trung thành với Chúa là Thiên Chúa của họ, thì vinh quang từng thuộc về họ vào thời Đa-vít và Sa-lô-môn sẽ trở lại “Đứng lên, bừng sáng lên, Giê-ru-sa-lem hỡi, vì ánh sáng của ngươi đến rồi” (Is 60,1). Giáo hội coi đoạn văn này như một lời ngôn sứ về vinh quang đã đến với Giêrusalem, với sự giáng sinh của Đấng Cứu Thế tại Bêlem. Để xem lời ngôn sứ này đã được ứng nghiệm như thế nào, chỉ cần nghĩ đến việc vùng đất này đã được chúc phúc như thế nào, bởi hàng triệu người (du khách và những người khác) từ khắp nơi trên thế giới đã theo chân các Đạo sĩ để xem nơi Chúa Hài Đồng được sinh ra.

Thánh vịnh Đáp ca (72:1-13). Ở đây, tác giả Thánh vịnh cũng lặp lại chủ đề chào mừng sự quang lâm của “Vua của các vua và Chúa của các Chúa”. Mặc dù có thể ông không nhận ra điều đó vào thời điểm Thánh thi này được viết ra, nhưng sự miêu tả của ông về “Con trai của vua” phù hợp với Chúa Giêsu là Vua thiêng liêng của dân Do Thái và toàn thể nhân loại, Đấng đã và sẽ hoàn thành mọi điều đã được tiên tri về Ngài.

Bài đọc II, trích Thư Thánh Phaolô gửi tín hữu Êphêsô (3:2-6). Trong chương một, Thánh Phaolô vừa cho chúng ta một cái nhìn thoáng qua về kế hoạch cứu rỗi của Thiên Chúa. Tại đây, ông giải thích cách ông nhận được sự hiểu biết sâu sắc này và ý nghĩa của nó đối với tất cả những ai chấp nhận Đức Kitô và chịu phép rửa nhân danh Ngài. “Mầu nhiệm đó là: trong Đức Ki-tô Giê-su và nhờ Tin Mừng, các dân ngoại được cùng thừa kế gia nghiệp với người Do-thái, cùng làm thành một thân thể và cùng chia sẻ điều Thiên Chúa hứa” (Ep 3,6).

Trong Bài đọc Tin Mừng theo Thánh Mátthêu (2:2-12), chúng ta nghe câu chuyện quen thuộc về ba người được gọi là Đạo Sĩ; nhưng ở những nơi khác họ được gọi là “nhà thông thái” hay “nhà chiêm tinh”. Tuy nhiên, ở những nơi khác, họ được gọi là “vua”. Dù họ có phải là bất kỳ hay tất cả những người này hay không, thì họ cũng đại diện cho cả nhân loại với tư cách là những người dân ngoại đầu tiên đến thờ lạy Hài Nhi thành Bethlehem và công nhận Ngài là “Vua”. Các Đạo sĩ hẳn phải có đức tin và sự tuân theo lương tâm bên trong của họ, để đi một quãng đường xa như vậy, đến thờ phượng và tặng quà cho đứa trẻ sẽ ở đó, là Chúa và Đấng Cứu Rỗi của chúng ta. Vì họ nói “Chúng tôi đã thấy ngôi sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người” (Mt 2, 2).  Vì vậy, chúng ta đừng quan tâm quá nhiều đến việc ba người đàn ông này là ai hoặc như thế nào; nhưng đúng hơn, chúng ta hãy xem họ đã làm gì vì đức tin. Chúng ta có thể bắt chước họ làm như vậy không?

Lễ Hiển Linh mời gọi chúng ta đến với băn khoăn thánh thiện, một lối sống không có sự càu nhàu hay phàn nàn. Chúng ta có thể làm cho nỗi băn khoăn thánh thiện, trở thành thói quen suốt đời bằng cách nuôi dưỡng nó bằng sự ngạc nhiên, lòng biết ơn và hy vọng — tất cả những điều đó đều đòi hỏi sự khiêm tốn. Nỗi băn khoăn thiêng liêng khiến chúng ta đánh giá cao những điều tốt đẹp trong từng khoảnh khắc, không phải như một thứ gì đó có thể nắm bắt được, mà như một lời hứa về sự dồi dào hơn thế.

Chắc chắn, đôi khi chúng ta sẽ đến nhầm chỗ, nhưng, giống như các Đạo sĩ có thể để Hêrôđê tự quyết định, chúng ta luôn có thể định hướng lại chính mình. Cuộc hành trình của chúng ta sẽ không kết thúc trên trái đất này. Nhưng chúng ta không thể làm gì tốt hơn, là dành cả đời mình để tìm kiếm Thiên Chúa, Đấng đã tỏ mình ra cho chúng ta.

Lm Phêrô Phạm Minh Triều, CM