Để giúp các tập sinh có thêm kinh nghiệm trong việc mục vụ, đặc biệt đối với người nghèo. Cha Giám tập tại Philippines đã cho các tập sinh chúng em cơ hội được đi mục vụ vào mỗi Chúa nhật. Khác với những kiến thức mang tính chất mô phạm được học trong Nội chủng viện, mục vụ chính là dịp để chúng em tiếp xúc với thực tế cũng như thực hành những gì mình đã học. Và hành trang mà chúng em mang theo bên mình chỉ vỏn vẹn một quyển Tin Mừng nhỏ và một cây thánh giá. Đặc biệt hơn, trong suốt buổi mục vụ, chúng em được gặp gỡ và trò chuyện với những người dân lao động nghèo, người vô gia cư… Những người đã, đang và sẽ luôn là đối tượng chính mà chúng em luôn hướng tới.
Công việc mục vụ được bắt đầu sau thánh lễ sáng Chúa nhật. Chúng em chia thành ba nhóm và đi theo mỗi hướng khác nhau. Có một điều đặc biệt là chúng em không đi tới các giáo xứ hay trường học để dạy giáo lý hoặc sinh hoạt cho thiếu nhi. Nhưng thay vào đó, chúng em phải vượt qua biết bao nhiêu con dốc và ngọn đồi để đến nơi mà những người lao động nghèo ở và mục vụ cho họ. Mặc dù nơi họ ở chỉ cách thành phố khoảng 15 phút đi xe máy nhưng chúng em có cảm giác như mình bước vào một thế giới khác. Hoàn toàn khác xa với những căn nhà rộng lớn và cuộc sống tiện nghi nơi thành phố. Những căn nhà của người dân nơi đây nằm rải rác trên các sườn đồi và chỉ có một con đường để đến được với họ. Hầu hết những căn nhà được làm bằng các tấm tôn hoặc gỗ và nằm xiêu vẹo trên các sườn dốc. Có những căn nhà chỉ khoảng 20 m2 nhưng có tận đến 6-7 người ở và gia tài của họ chẳng có gì quý giá ngoài một chiếc giường đôi để ngủ. Không điện, không Tivi, không quạt máy… Họ đã sống như thế từ thời ông bà cho đến đời con và bây giờ là đời cháu. Hầu hết những người dân nơi đây sống bằng nghề giúp việc, một số thì phụ trong các khu chợ hay rửa xe nên đồng lương mà họ kiếm được hằng ngày không nhiều, chỉ đủ để trang trải cũng như mua một số nhu yếu phẩm cần thiết mà thôi. Chúng em đến từng nhà để hỏi thăm hoàn cảnh gia đình và chia sẻ động viên họ.
[envira-gallery id=”3856″]
Sau khi đến từng nhà hỏi thăm tình hình cuộc sống cũng như những khó khăn mà họ đang trải qua, chúng em mời gọi họ đến với bàn tiệc Lời Chúa bằng việc chia sẻ Tin Mừng. Chúng em quy tụ họ lại thành nhóm rồi bắt đầu chia sẻ Lời Chúa. Buổi chia sẻ thường diễn ra khoảng gần 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Bỏ quên những bộn bề vất vả trong cuộc sống, những khó khăn lo toan hằng ngày. Tất cả mọi người ai cũng niềm nở nói lên ý nguyện của mình cũng như điều mà Chúa gửi đến cho. Họ chia sẻ bằng tất cả sự chân thành và đơn giản giống như con người của họ vậy.
Tuy nhiên, nói ra thì hơi lạ nhưng chúng em xin bật mí là buổi chia sẻ Lời Chúa bao gồm hai thứ tiếng, Tagalog (tiếng của người Philippines) và tiếng Anh. Nói đến đây nhiều người sẽ thắc mắc là người Philippines nói tiếng Anh rất tốt mà tại sao lại không giao tiếp với chúng em được. Em xin giải đáp là chỉ những người dân ở Manila hay các thành phố lớn mới nói và giao tiếp bằng tiếng Anh được thôi. Còn khi về các vùng nông thôn thì hầu như mọi người ít được học nên họ chỉ nói tiếng bản địa của họ (Tagalog). Đây cũng là một thách thức đối với việc mục vụ của chúng em. Về phần chúng em, là người nước ngoài, chúng em sử dụng tiếng Anh để nói chuyện cũng như chia sẻ với họ. Sau khi chúng em chia sẻ thì sẽ có một thầy người Philippines dịch lại cho họ điều chúng em nói. Rồi đến phiên họ cũng thế, họ chia sẻ Lời Chúa bằng tiếng bản địa rồi sau đó được dịch ra tiếng Anh cho chúng em. Trong khoảng thời gian đầu, anh em chúng em cũng cảm thấy hơi chán nản vì không hiểu được tiếng của họ. Thế nhưng dần dần, chúng em cố đọc cách biểu hiện của họ, cách mà họ nói chuyện, rồi đến diễn đạt của khuôn mặt cộng thêm phần dịch bằng tiếng Anh. Và cuối cùng, chúng em cũng có thể hiểu được điều họ chia sẻ và từ đó cảm thấy có thêm động để tiếp tục công việc mục vụ.
Khi mặt trời lên tới đỉnh thì cũng là lúc buổi mục vụ của chúng em kết thúc. Chia tay mọi người một cách vội vã, chúng em quay trở về cộng đoàn để kịp giờ cơm trưa. Con đường trở về giờ đây đối với chúng em không còn gập ghềnh, khó khăn nữa. Tất cả trở nên bằng phẳng và dễ dàng vì trong lòng chúng em đang bùng lên ngọn lửa bác ái và phục vụ. Sức trẻ cộng thêm tinh thần hăng say làm cho chúng em muốn quay trở lại đó lần nữa. Thế nhưng khi nghĩ đến còn nhiều công việc trong cộng đoàn đang chờ, chúng em đành phải giữ lại lòng nhiệt huyết đó và đợi chờ đến ngày mục vụ tiếp theo.
Peter Nguyễn Tiến Quốc
Tập sinh