Chăm sóc cho các tu sĩ hưu dưỡng

0
999

SUSAN MCDONOUGH và NANCY MULVIHILL, MA

Các hội dòng có quyền lựa chọn cách thức và địa điểm trong việc chăm sóc các thành viên cao niên.

Ngày nay, nhiều cộng đoàn dòng tu nam nữ (và cả các giáo phận) phải đối mặt với một vấn đề lớn: Một mặt, tỷ lệ các sơ, các thầy và các cha cao tuổi ngày càng tăng. Mặt khác, số lượng thành viên có thể chăm sóc các thành viên lớn tuổi lại đang giảm dần. Trong một số trường hợp, những người tự chăm sóc bản thân lại chính là những người cao tuổi ấy và trong hầu hết các trường hợp, họ đang thi hành sứ vụ của hội dòng.

Trong năm năm qua, nhiều cộng đoàn dòng tu đã chuyển sang các Hợp đồng Hệ thống Sức khỏe (Covenant Health Systems, Lexington, MA), để được giúp đỡ trong việc phát triển các kế hoạch chăm sóc người cao tuổi cho các thành viên của họ. Hợp đồng đã lập ra các kế hoạch cho cả các  dòng tu lớn và nhỏ. Việc lập kế hoạch như vậy thường xuyên xảy ra khi có các nhà lãnh đạo mới nhậm chức. Thật không may, điều này đôi khi cũng xảy ra bởi một cuộc khủng hoảng.

Các cộng đoàn dòng tu nhận thấy việc phát triển các nguồn lực chăm sóc người cao tuổi đòi hỏi nhiều yêu cầu. Các nhu cầu của tu sĩ nam nữ thì đa dạng, giống như nhu cầu của những người cao tuổi khác. Chúng bao gồm việc hỗ trợ chỗ ở, hỗ trợ chăm sóc cá nhân, quản lý ca bệnh, hỗ trợ thuốc men và chăm sóc tại nhà dưỡng lão, tùy thuộc vào tính độc lập của cá nhân và sự chăm sóc mà họ yêu cầu.

Điều gần như không thể ngay cả đối với các hội dòng lớn, đó là thêm việc chăm sóc người cao tuổi vào các việc phục vụ hiện có của họ, mặc dù một số ít đã làm như vậy. Tại một số thời điểm, các thành viên của hầu hết các cộng đoàn tu sĩ sẽ cần nhận được sự chăm sóc từ các nhân viên giáo dân, các cơ quan bên ngoài (chẳng hạn như Hiệp hội Y tá thăm khám hay Bác sĩ gia đình), hoặc các cơ sở được tài trợ bởi các nhóm khác. Một số hội dòng có nguồn tài chính, đã chuyển các cơ sở chính của họ thành các cơ sở chăm sóc người cao tuổi, hoặc là cho các thành viên lớn tuổi hoặc (sau một số chuyển đổi) cho cả tu sĩ và giáo dân.

Bảy câu hỏi quan trọng

Khi quyết định mở cơ sở chăm sóc người cao tuổi hay liên kết với một nhóm đã hoạt động công tác như vậy, một hội dòng nên tiến hành một quá trình lập kế hoạch kỹ lưỡng. Nếu chọn cái cũ, nó có thể sẽ cần phải thực hiện những thay đổi về cấu trúc. Những thay đổi như vậy sẽ đòi hỏi bạn phải quen với công việc chăm sóc người cao tuổi. Trước khi quyết định phát triển lĩnh vực hỗ trợ chăm sóc hoặc cơ sở chăm sóc người cao tuổi chính thức khác, cộng đoàn nên trả lời bảy câu hỏi quan trọng.

Các cộng đoàn địa phương có nên thực hiện việc chăm sóc người cao tuổi?

Hầu hết việc chăm sóc các tu sĩ cao tuổi sẽ yêu cầu hỗ trợ tài chính từ hội dòng của họ, ngay cả khi công quỹ được sử dụng để chi trả cho việc chăm sóc. Nhà hợp đồng thường hỏi họ, khi được đại diện của một cộng đoàn dòng tu: “Quý vị có thể tiếp tục chăm sóc các thành viên già yếu của mình trong bao lâu, mà không thay đổi quy trình hiện tại?” Nếu câu trả lời là “chỉ một vài năm”, thì chúng tôi khuyên cộng đoàn nên bắt đầu khám phá các giải pháp thay thế ngay bây giờ. Chúng tôi cũng đề nghị cộng đoàn đưa ra các dự báo tài chính của mình trong khoảng thời gian ít nhất là năm năm, bất kể họ chọn phương án nào.

Bản thân hội dòng có các nguồn tài chính cần thiết không?

Để thiết lập dịch vụ chăm sóc người cao tuổi cho chính các thành viên của mình, hội dòng phải có một bức tranh rất rõ ràng về nguồn tài chính của mình và chi phí chăm sóc hiện tại được cung cấp. Để làm điều này, nó nên ước tính chi phí mỗi người/tháng cho các thành viên của mình. Một số hội dòng tính toán chi phí nhà ở và chi phí quản lý của họ trên cơ sở chung, thay vì theo các nhà, các tầng lầu hoặc đơn vị khác. Tuy nhiên, giá cả gây khó khăn cho việc xác định các chi phí mà hội dòng hiện phải gánh, để vận hành một bệnh xá hoặc chăm sóc các thành viên cao tuổi theo những cách khác. Để xác định chi phí hoạt động, có thể cần phải chia nhỏ các khoản chi phí hoặc phân bổ đầy đủ các chi phí ở mức tối thiểu.

Nên đặt cơ sở chăm sóc người cao tuổi ở đâu?

Nhiều hội dòng, đã trải qua nhiều năm trong một khu vực địa lý cụ thể, lập kế hoạch, một cách thích hợp, để tập trung vào việc chăm sóc người cao tuổi của họ trong khu vực đó. Các hội dòng khác, có các thành viên sống rải rác trong giáo phận (hoặc quốc gia) và có quan hệ với nhiều khu vực khác nhau, có thể cần tổ chức việc chăm sóc người cao tuổi của họ ở nhiều địa điểm. Và các hội dòng dành cho công việc truyền giáo ở nước ngoài, có thể cần thành lập các cơ sở chăm sóc người cao tuổi ở các nước khác.

Một hội dòng có nên mở các trung tâm chăm sóc người cao tuổi, cho các thành viên riêng của mình không?

Nếu hội dòng dự định thiết lập các dịch vụ như vậy, trước tiên hội dòng phải xác định các yêu cầu pháp lý liên quan và khả năng miễn trừ tu sĩ đối với:

Phân vùng

Giấy chứng nhận cần thiết (cho lĩnh vực bảo hiểm y tế)

Bảo hiểm chăm sóc sức khỏe cho người có thu nhập thấp (medicaid)

Nhưng nếu một trong những lý do của việc phát triển dịch vụ chăm sóc được cấp phép chính thức của hội dòng là để tiếp cận với các nguồn tài chính bổ sung, do các chương trình phúc lợi công cung cấp, thì hội dòng không nên theo đuổi lựa chọn này cho đến khi, trước tiên cần xác định được liệu việc tham gia vào các chương trình đó có khả thi hay không.

Một số tiểu bang cho phép miễn trừ như vậy (bao gồm nhiều bang ở New England) có khả năng cấp cho hội dòng ít giường hơn so với mức cho phép của các tổ chức khác.

Cần phải công nhận rằng một viện dưỡng lão 40 giường dành cho tu sĩ, sẽ hoạt động kém hiệu quả hơn ở một nhà dưỡng lão 123 giường chào đón cả tu sĩ lẫn giáo dân. Các cơ sở nhỏ hơn gần như không thể thanh toán theo cách riêng của họ; hầu hết phải được trợ cấp bởi chính hội dòng của họ. Chẳng hạn, nếu chi phí chăm sóc cho mỗi người mỗi ngày là 110 đô la, nhưng khoản trợ cấp công chỉ là 100 đô la mỗi ngày, thì hội dòng phải bù vào khoản chênh lệch. Trong suốt một năm, khoản trợ cấp 10 đô la cho mỗi người một ngày đó sẽ khiến hội dòng tiêu tốn 3,650 đô la.

Mặt khác, việc hoàn trả thường có thể giúp một hội dòng kéo dài nguồn tài chính của mình. Ví dụ, giả sử rằng một hội dòng hiện đang trả 100 đô la mỗi ngày cho mỗi thành viên cao tuổi trong bệnh xá của họ xin giấy phép làm viện dưỡng lão. Các yêu cầu cấp phép có thể làm tăng thêm chi phí, nâng tổng số tiền trên lên 110 đô la cho mỗi thành viên mỗi ngày. Tuy nhiên, giả sử rằng có khoản trợ cấp 100 đô la mỗi ngày thông qua Medicaid (bảo hiểm cho người có thu nhập thấp), chi phí chăm sóc cho hội dòng sẽ giảm xuống còn 10 đô la. Do đó, một lợi ích thực sự là kết quả của việc phát triển một nguồn tài nguyên được cấp phép và đảm bảo hoàn trả công. Lựa chọn này yêu cầu một khoản trợ cấp liên tục từ các hội dòng, khoản trợ cấp này phải được đưa vào quyết định.

Hội dòng có sẵn sàng nhận giáo dân vào các cơ sở chăm sóc người cao tuổi của mình không?

Đây là một câu hỏi quan trọng. Các tu sĩ 80 và 90 tuổi có thể không thoải mái khi chia sẻ không gian với giáo dân, đặc biệt là với những người khác giới. Vấn đề nên được thảo luận cởi mở và giải quyết bất kỳ mối quan tâm nào. Nếu không, cơ sở chăm sóc người cao tuổi sẽ là một môi trường khó chịu cho cả tu sĩ và giáo dân.

Nếu hội dòng quyết định chia sẻ không gian với giáo dân, các thành viên của hội dòng phải hiểu rõ rằng, giáo dân cần một môi trường kết hợp lối sống của họ – bao gồm các chuyến thăm gia đình kéo dài, các hoạt động, một dịch vụ ăn uống đa dạng và một bầu không khí tổng thể sống động. Nhiều người lớn tuổi, cảm thấy bị cô lập ở nhà, chuyển đến các cơ sở chăm sóc người cao tuổi vì họ đang tìm kiếm bạn bè. Người cao tuổi tu sĩ, hy vọng tiếp tục sống trong một khung cảnh cho phép sự chiêm niệm yên bình, có thể muốn một bầu không khí yên tĩnh hơn. Giữa hai lối sống này dễ nảy sinh mâu thuẫn.

Các nhà lãnh đạo hội dòng phải giải quyết một số câu hỏi cụ thể:

Các tu sĩ sẽ sống ở đâu: Trên các tầng riêng biệt? Trong các khu vực riêng biệt? Hay hòa nhập với giáo dân trong toàn bộ tòa nhà?

Các cuộc họp cộng đoàn sẽ diễn ra ở đâu? Một không gian riêng sẽ được dành cho hội dòng?

Liệu các cử hành phụng vụ có sẵn sàng cho tất cả mọi người không?

Có bao nhiêu vật dụng cá nhân sẽ được cung cấp cho mỗi cư dân?

Những loại hoạt động nào sẽ được cung cấp?

Cần bao nhiêu cải tạo?

Hội dòng có thể sẽ phải cải tạo tòa nhà chăm sóc người cao tuổi đã được lên kế hoạch, ngay cả khi nó có ý định giới hạn nơi cư trú cho các thành viên. Việc cải tạo rộng rãi sẽ là cần thiết, nếu hội dòng có kế hoạch xin giấy phép và thu hút giáo dân (Hội dòng cũng phải xác định xem liệu cư dân có thể sống trong tòa nhà trong khi đang tiến hành cải tạo hay không?).

Nếu các nhà lãnh đạo của hội dòng có kế hoạch phát triển các dịch vụ không cần giấy phép hoặc các cơ sở chăm sóc mà không có các yêu cầu nghiêm ngặt về phòng vật lý trị liệu hoặc an toàn cháy nổ, thì họ phải lưu ý đến tình trạng yếu ớt của những người lớn tuổi, giải quyết một số vấn đề thực tế:

Cầu thang: Nếu con đường duy nhất dẫn đến khu ngủ nghỉ là cầu thang, các nhà quy hoạch nên cân nhắc việc cấu hình lại tòa nhà, để đặt các phòng ngủ ở tầng trệt. Nếu không, họ có thể muốn đặt thêm ghế trượt hoặc thang máy nhỏ.

Phòng tắm: Trượt té trong phòng tắm là vấn đề lớn đối với người lớn tuổi, vì vậy các thiết bị này phải được làm an toàn và dễ sử dụng. Bàn cầu cao, thanh vịn, ánh sáng tốt, chỗ ngồi trong buồng tắm và vòi hoa sen cầm tay đều rất quan trọng.

Hành lang: Tất cả các hành lang nên có tay vịn. Bởi vì đi xuống một hành lang dài tối tăm để sử dụng phòng tắm có thể nguy hiểm cho người lớn tuổi, các nhà quy hoạch có thể muốn rút ngắn khoảng cách giữa phòng ngủ và phòng tắm.

Khả năng tiếp cận chung: Để đảm bảo an toàn cho cư dân trong trường hợp hỏa hoạn hoặc các trường hợp khẩn cấp khác, khả năng tiếp cận trong toàn bộ tòa nhà là rất quan trọng. Những cư dân bị suy giảm khả năng vận động có thể ra vào tòa nhà mà không cần trợ giúp. Nhà nguyện và không gian chung phải dễ dàng tiếp cận và sử dụng được cho những người sử dụng gậy, xe tập đi hoặc xe lăn. Bên ngoài tòa nhà cần có không gian thông thoáng để cư dân có thể ngồi hoặc đi lại dễ dàng.

Sau khi xem xét tất cả các yếu tố liên quan, một hội dòng có thể quyết định rằng việc điều chỉnh một tòa nhà để chăm sóc người cao tuổi thích hợp là quá tốn kém. Một nhóm được cho biết, sẽ tốn khoảng 300.000 đô la để cải tạo Nhà Mẹ của họ như một cơ sở chăm sóc người già, được cấp phép cho các nữ tu (hầu hết chi phí ước tính liên quan đến các vấn đề an toàn cháy nổ). Việc cải tạo tòa nhà để đáp ứng các tiêu chuẩn của thị trường sẽ tiêu tốn hơn 1 triệu đô la. Trong một số trường hợp, xây dựng một tòa nhà mới có thể tiết kiệm hơn là cải tạo một tòa nhà cũ. Cho dù hội dòng quyết định xây dựng hay cải tạo, trước tiên hội dòng phải đảm bảo rằng hội dòng hiểu được các khoản tài chính liên quan.

Loại dịch vụ nào sẽ được cung cấp?

Sau khi quyết định thành lập dịch vụ chăm sóc người cao tuổi, hội dòng phải xác định cách thức cung cấp các dịch vụ khác nhau. Các hội dòng đang tìm kiếm giấy phép chính thức – ví dụ như để được hỗ trợ sinh hoạt hoặc chăm sóc tại nhà dưỡng lão – có thể chờ đợi các tiêu chuẩn nghiêm ngặt. Đối với các tổ chức chọn nâng cao dịch vụ của chính họ mà không cần xin giấy phép chính thức, chúng tôi đưa ra các điểm sau như một hướng dẫn:

Chăm sóc cá nhân: Hình thức chăm sóc này – đặc biệt là hỗ trợ tắm và thay quần áo – là một thành phần chính của chăm sóc người cao tuổi. Thật không may, vì bản thân họ đã cao tuổi, nhiều tu sĩ gặp khó khăn trong việc hỗ trợ những người khác như vậy. An toàn là một mối quan tâm trong những trường hợp như vậy. Một sơ 80 tuổi đang cố gắng giúp người khác tắm thì một tai nạn đang chực chờ xảy ra. Nhận thấy điều này, nhiều cộng đoàn tu sĩ thuê giáo dân hoặc cơ quan bên ngoài để thực hiện các dịch vụ.

Các hoạt động: Hội dòng nên xem xét việc thuê một nhân viên trị liệu tâm lý được đào tạo để thiết kế và cung cấp các hoạt náo.

Dinh dưỡng: Hội dòng nên thiết lập một chương trình dịch vụ thực phẩm chất lượng cao, bổ dưỡng, với sự hỗ trợ của một chuyên gia dinh dưỡng đã đăng ký, nhận ra nhu cầu ăn uống riêng của người lớn tuổi, cung cấp các lựa chọn ít chất béo, ngọt và muối thấp, và cung cấp các yếu tố cần thiết như canxi .

Chăm sóc sức khỏe: Hội dòng có thể sẽ phải đối mặt với những thách đố trong việc cố gắng cung cấp cho cư dân dịch vụ chăm sóc sức khỏe chất lượng cao, ngay cả khi họ quyết định bảo tồn bệnh xá của mình. Nó nên chỉ định một thành viên (hoặc ủy ban các thành viên) chịu trách nhiệm theo dõi các phát triển khoa học và công nghệ trong chăm sóc người cao tuổi và kết hợp các phương pháp chăm sóc mới trong cơ sở của nhóm.

Ví dụ, hầu hết các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe từ lâu đã bãi bỏ việc sử dụng các biện pháp hạn chế thể chất và thay thế chúng bằng các phương pháp giữ an toàn cho bệnh nhân trong khi bảo vệ nhân phẩm của họ. Tuy nhiên, một số bệnh viện dòng tu vẫn thường xuyên sử dụng các biện pháp hạn chế. Các tổ chức lập kế hoạch cho các cơ sở chăm sóc người cao tuổi nên nỗ lực phát triển mối quan hệ với các tổ chức cung cấp loại kiến ​​thức, chuyên môn và hỗ trợ này, qua đó đảm bảo rằng cư dân của cơ sở này nhận được sự chăm sóc tốt nhất, hiện đại nhất.

Kiến trúc và Quản lý: Tương tự như vậy, một hội dòng lập kế hoạch cho các dịch vụ chăm sóc người cao tuổi chính thức, phải đảm bảo đáp ứng các luật lệ và quy định liên quan đến các dịch vụ đó, nếu cần bằng cách thuê giáo dân làm việc đó. Điều này đặc biệt quan trọng nếu giấy phép đang được theo đuổi. Để đáp ứng các yêu cầu quy định, hội dòng có thể cần thuê một kiến ​​trúc sư chuyên nghiệp (đặc biệt nếu nó hy vọng phục vụ thành phần giáo dân) và các quản trị viên.

Bố trí các thành viên

Các hội dòng quyết định không thành lập dịch vụ chăm sóc người cao tuổi của riêng họ, sẽ được hưởng lợi từ việc xét lại các cơ sở được tài trợ bởi hội dòng và các cơ sở thế tục, bao gồm cả các cơ sở hiện có và những cơ sở đang được phát triển.

Một nhóm (mà hợp đồng cung cấp hỗ trợ) đã chọn thuê toàn bộ một tầng trong một khu nhà ở, có hỗ trợ sinh hoạt đã được lên kế hoạch do một công ty tư nhân phát triển. Hội dòng đã chọn một cơ sở dự định tham gia vào chương trình Medicaid (bảo hiểm thu nhập thấp) và cũng sẽ cho phép những nữ tu đủ tiêu chuẩn tham gia. Người phát triển cơ sở biết rằng, gần một nửa số đơn vị của mình sẽ được cho các sơ thuê, nên sẵn sàng tạo ra một không gian đa năng để có thể tổ chức các việc phụng vụ. Không gian này, nhà phát triển đồng ý, sẽ được sử dụng cho các hoạt động tôn giáo, chương trình giáo dục và các cuộc họp lớn, nhưng không phải cho các hoạt động như chơi lô tô. Khi điều đó xảy ra, nhiều phụ nữ Công giáo lớn tuổi, nhận ra rằng họ sẽ có các sơ như những người hàng xóm, cũng được thu hút đến nơi cư trú.

Các hội dòng khác có thể thích đầu tư các nhà dưỡng lão Công giáo hoặc các nhà dưỡng lão của các tôn giáo khác và các khu nhà ở được trợ giúp, nhiều nơi chào đón các tu sĩ cần được chăm sóc. Trong quá trình tìm kiếm những ngôi nhà này, các hội dòng có thể muốn lập danh sách “nhà cung cấp ưu tiên” dựa trên thông tin thu thập được từ các danh bạ Công giáo, các cơ quan địa phương về người cao tuổi và các cuộc trò chuyện với các thành viên của các nhóm hội dòng khác.

Tuy nhiên, hội dòng nên cử đại diện đến thăm bất kỳ cơ sở nào như vậy, trước khi gởi các thành viên vào đó. Những người đại diện này nên kiểm tra các phòng của cơ sở (ví dụ như đánh giá giá trị của phòng riêng so với phòng bán riêng), nghiên cứu lịch sử tuân thủ quy định của cơ sở và bắt đầu phát triển mối quan hệ giữa cơ sở và hội dòng. Hội dòng cũng nên xác định:

      • Có dễ dàng cho các bề trên địa phương thăm viếng các thành viên của mình hay không?
      • Những hình thức hỗ trợ tinh thần nào sẽ cần cho họ

Một số tu sĩ lớn tuổi có thể sợ rằng hội dòng, khi đặt các sơ (hoặc tu huynh hoặc linh mục) vào cơ sở chăm sóc người cao tuổi, đang bỏ rơi họ. Để ngăn chặn những tình cảm như vậy nảy sinh, các nhà lãnh đạo của hội dòng nên:

      • Giải thích tại sao hội dòng phải tìm kiếm các dịch vụ chăm sóc người cao tuổi bên ngoài
      • Giải thích các trường hợp mà một thành viên sẽ được đưa vào cơ sở chăm sóc người cao tuổi “nhà cung cấp ưu tiên.”
      • Xem xét chỗ ở và dịch vụ mà cơ sở này sẽ cung cấp
      • Mô tả những nỗ lực mà hội dòng sẽ thực hiện để duy trì mối liên kết với thành viên

Một số vị trí đầu tiên có thể sẽ rất khó khăn. Nhưng một khi hội dòng đã xác định được cơ sở và cho các thành viên lớn tuổi thấy rằng khi chuyển đến đó, họ sẽ tham gia vào một cộng đoàn tu sĩ mới, thì nó sẽ bắt đầu nhận được phản ứng tích cực.

Cải thiện việc chăm sóc cho tu sĩ và giáo sĩ

Quá trình thuyên chuyển từ cuộc sống độc lập, sang cơ sở chăm sóc hỗ trợ hoặc chăm sóc dài hạn có thể đầy khó khăn về mặt cảm xúc. Những người thực hiện quá trình chuyển đổi này thường cảm thấy mất tự chủ, quyền riêng tư và thói quen quen thuộc.

Sự thuyên chuyển này không kém phần khó khăn đối với các tu sĩ và giáo sĩ cao tuổi hơn so với những người khác (Thật vậy, các thành viên hội dòng đã nghỉ hưu có thể cảm thấy căng thẳng hơn, nếu họ thấy mình trong một cơ sở không được thành lập chỉ dành riêng cho các thành viên trong hội dòng của họ.) Cố gắng thích nghi với môi trường và con người mới, tuân thủ các quy tắc và thói quen mới, và trải nghiệm cảm giác mất mát – tất cả những điều này có thể có tác động mạnh mẽ đến cảm xúc.

Tuy nhiên, nếu các nhân viên của cơ sở nhận thức được những nhu cầu và mối quan tâm đặc biệt của tu sĩ, họ sẽ có thể giải quyết chúng bằng sự thấu hiểu và nhân từ.

Nhận biết rằng các hoạt động tinh thần là cần thiết

Sơ June Ketterer, SGM, Bề trên Giám tỉnh của các Nữ tu Áo xám (grey Nuns), cho biết: “Các hoạt động thiêng liêng có lẽ là điều quan trọng nhất đối với các tu sĩ và giáo sĩ cao tuổi vào cơ sở chăm sóc người cao tuổi. Các tu sĩ đã quen với việc sống trong cộng đoàn và cử hành một số cử hành phụng vụ, bao gồm cả việc cầu nguyện hàng ngày. Duy trì mối liên hệ thiêng liêng hàng ngày là điều hoàn toàn cần thiết đối với chúng tôi.”

Sơ Elizabeth Sullivan, SSJ, quản trị viên Trung tâm Chăm sóc Sức khỏe Mont Marie ở Holyoke, cho biết thêm: “Trong số các hoạt động có thể giúp duy trì mối liên hệ đó là phụng vụ, các buổi tĩnh tâm thường niên, và các buổi cầu nguyện trong ngày lễ đặc biệt. Cũng có thể tổ chức lễ kỷ niệm các sự kiện của hội dòng, như ngày kỷ niệm của thành viên hoặc ngày lễ lớn của hội dòng. Thông tin này có thể được lấy từ cư dân tại thời điểm nhập học, hoặc từ chính hội dòng.”

Các quản trị viên cũng có thể cân nhắc tổ chức các sự kiện đặc biệt chỉ dành cho giáo sĩ hoặc tu sĩ, chẳng hạn như các ngày cầu nguyện được chỉ định, tĩnh tâm hoặc các cuộc họp để thảo luận về đời sống tu trì. Tại Mont Marie, “mọi thứ được tổ chức đều được tổ chức cho tất cả mọi người, để nó thực sự trở thành một lễ kỷ niệm chung,” Sơ Sullivan nói “Điều này giới thiệu những cư dân “phi tu sĩ” của chúng tôi, đến các sứ mệnh khác nhau của hội dòng và giúp mọi người cảm thấy thân thuộc.”

Với sự giúp đỡ của nhóm quản lý hợp đồng hệ thống y tế, hội dòng các Nữ tu Áo xám đã chuyển đổi ngôi nhà Tỉnh của họ ở Lexington thành một nơi ở dưỡng lão. Ba mươi bảy Nữ tu Áo xám hiện đang sống trong khu dân cư số 91. Sơ Ketterer nói: “Những gì chúng tôi có thể đã mất trong sự đơn độc của một cộng đoàn hưu dưỡng của Nữ tu Áo xám, chúng tôi đã bù đắp bằng cách tạo ra một mục vụ mới mà các chị em lớn tuổi của chúng tôi có thể tham gia. Nhiệm vụ của họ tiếp tục, khi họ kết bạn với những cư dân mới. Bản thân đã trải qua quá trình chuyển đổi, họ có thể chắc chắn nói rằng: Hãy kiên nhẫn với bản thân – cần có thời gian để điều chỉnh. Họ đã thành lập một ‘nhóm bạn bè’ để định hướng những cư dân mới đến thói quen sống được hỗ trợ và luôn theo dõi họ. Thực tế, chị em chúng tôi đã giành được giải thưởng tình nguyện viên của năm từ Quỹ Nhân sinh, được hỗ trợ bởi Massachusetts cho việc thực hiện khái niệm này.”

Các cư dân nữ tu của cơ sở tổ chức các cuộc họp hàng tuần, giúp họ duy trì ý thức cộng đoàn. Họ cũng tiếp tục tiến hành các cử hành phụng vụ hàng ngày, mà tất cả các cư dân khác được mời đến, và một cuộc tĩnh tâm hàng năm, kéo dài một tuần.

Nhận ra sự khác biệt giữa cô đơn và cô lập

Sơ Sullivan nói: “Tất cả nhân viên phải hiểu rằng, đối với các tu sĩ và giáo sĩ, thời gian yên tĩnh, đơn độc dành cho cầu nguyện và suy tư cũng cần thiết như hít thở. Điều này có thể được nhân viên coi là sự rút lui hoặc cô lập khi trên thực tế, nó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người tu trì.”

Nhân viên phải được đào tạo để nhận ra sự khác biệt. Sự cô độc – được đặc trưng bởi sự riêng tư, im lặng và cảm giác rút lui và yên tĩnh – hỗ trợ cho việc chiêm nghiệm, thiền định, suy ngẫm và đọc sách, tất cả đều nâng cao và phong phú đời sống tinh thần. Mặt khác, sự cô lập được đặc trưng bởi sự xa lánh, thu mình và cô đơn, tất cả đều có thể dẫn đến các triệu chứng về thể lý và trầm cảm.

Trị liệu cơn đau và niềm tin tôn giáo

Nhiều tu sĩ và giáo sĩ có một khuôn mẫu suốt đời hy sinh bản thân cho Chúa, cho người khác và cho hội dòng của họ. Một số người tin rằng họ nên chịu đựng một cách âm thầm và dâng những đau khổ và đau đớn lên Chúa. Ngoài ra, một số lo sợ rằng chất gốc morphin được sử dụng để giảm đau có thể dẫn đến nghiện.

Sơ Ketterer nói: “Có thể hữu ích khi nói về quan điểm của Giáo Hội đối với nỗi đau và sự đau khổ và về cách Chúa Giêsu không muốn mọi người phải đau đớn. Chúa muốn chúng ta càng ít đau càng tốt, đặc biệt là trong quá trình hấp hối.” Các tiêu chuẩn của Ủy ban chứng nhận các tổ chức chăm sóc sức khỏe nói rằng, kiểm soát cơn đau là điều cần thiết trong cuộc sống của người bị đau đớn.

Nhận ra sự cần thiết phải tiếp tục các tác vụ

Joanne Parsons, giám đốc điều hành tại nhà hữu dưỡng Youville House, Cambridge, cho biết: “Một số linh mục đã nghỉ hưu thường trú của chúng tôi đã tìm thấy một mục vụ mới trong nhà hưu dưỡng của chúng tôi. Theo cách tự nhiên nhất, họ đã tiếp cận với cư dân của chúng tôi, ban các bí tích và sự hỗ trợ tinh thần. Cư dân của chúng tôi, được an ủi bởi sự hỗ trợ này dành cho họ, họ đã rất tôn trọng nhu cầu riêng tư và thời gian cho bản thân của cư dân linh mục.”

Sơ Sullivan nói: “Tùy thuộc vào sức khỏe thể chất và sự nhạy bén về tinh thần của họ, các giáo sĩ và tu sĩ trong viện dưỡng lão thường có thể mở rộng năng lực của bộ phận chăm sóc mục vụ tại nhà. Nhiều cư dân nữ tu của chúng tôi sẽ ngồi với một người sắp chết (dù là giáo dân hay tu sĩ) và lần hạt, cầu nguyện cho người sắp chết, hoặc chỉ đơn giản là có mặt tại thời điểm thiêng liêng này. Một số còn đóng vai trò như những người chào thăm các thành viên trong gia đình, thường kết quả là trở thành bạn của họ. Nếu sức khỏe cho phép, một sơ cư trú có thể tiếp tục sứ vụ chăm sóc của mình theo nhiều cách. Sơ có thể là một người tại Mont Marie có thể tiếp cận với những người khác trong khi vẫn kết nối chính mình. Các nữ tu của chúng tôi, những người rất ốm yếu, vẫn tiếp tục tham gia vào sứ vụ cầu nguyện của chúng tôi, và một số người tiếp tục viết hoặc ký thư về các vấn đề công bằng xã hội.”

Xử lý các vấn đề về hành vi

Bởi vì các tu sĩ và giáo sĩ đã thích rất nhiều sự cô độc trong cuộc sống của họ, nên những tình huống ồn ào, năng động, đôi khi có thể khiến họ trở nên kích động hoặc tỏ ra những hành vi không phù hợp. Nếu điều này xảy ra, người chăm sóc trước tiên nên xác định xem hành vi đó có thực sự là kết quả của các yếu tố môi trường hay không, và nếu có, hãy thực hiện các bước để khắc phục tình hình. Điều này có thể đơn giản có nghĩa là cho phép cư dân ở trong phòng của mình một mình vào những thời điểm nhất định trong ngày hoặc đến thăm nhà nguyện thay vì tham gia một sự kiện nhóm.

Điều quan trọng cần nhớ là các tu sĩ và giáo sĩ là những con người và có thể biểu hiện các vấn đề về hành vi do bệnh mãn tính hoặc chứng mất trí nhớ. Người chăm sóc nên dùng những cách tiếp cận tương tự, như họ đã làm với bất kỳ cư dân nào khác, cố gắng bảo vệ phẩm giá của cá nhân đồng thời giải quyết tình trạng con người của họ.

“Trên hết, hãy nhớ rằng mỗi chúng ta là một con người với một lịch sử độc đáo,” Sơ Ketterer nói thêm. “Sẽ không hữu ích khi khái quát về tu sĩ. Bản chất con người là giống nhau đối với tất cả mọi người. Nam nữ tu sĩ trải qua những lựa chọn và thay đổi khác nhau trong cuộc đời của họ, và những lựa chọn và thay đổi này tạo ra những người chúng ta gặp trong những năm cuối đời. Bởi vì chúng ta là tu sĩ không có nghĩa là chúng ta là các vị thánh.”

Linh mục James O’Donohoe, nhà đạo đức học của Hợp đồng y tế, nói về một số đặc điểm mà cha nhận thấy ở các linh mục lớn tuổi. Cha nói: “Tính độc lập suy giảm và sự phụ thuộc ngày càng nhiều vào người khác là điều khó khăn đối với bất kỳ ai, nhưng họ thậm chí còn có thể là thử thách đối với các tu sĩ và giáo sĩ có vai trò trong cuộc sống là chăm sóc người khác,” cha nói. “Giờ đây, chúng tôi thấy mình cần được chăm sóc và giúp đỡ: Các vai trò đã bị đảo ngược. Có lẽ chúng tôi sẽ cần một chút thuyết giảng – để được nói rằng giá trị của một người không dựa trên tiềm năng của chúng ta về năng suất, mà dựa trên tình trạng của chúng ta là một người đã yêu mến Chúa.”

“Khi chúng ta là những tu sĩ, giáo sĩ nghỉ hưu, chúng ta có thể, giống như nhiều người khác, trở nên chán nản vì chúng ta tự hỏi liệu chúng ta có còn giá trị hay không,” cha O’Donohoe tiếp tục: “Chúng ta có thể mắc phải cái mà một số người gọi là hội chứng ‘linh mục già trong hậu trường sân khấu.’ Đối với nhiều người trong chúng ta, ý thức về giá trị bản thân hoàn toàn dựa trên vai trò mục vụ chính thức của chúng ta. Khi vai trò này giảm đi, lòng tự tôn và ý thức của chúng ta tự nhiên cũng bị giảm đi. Những người chăm sóc nên biết những điều này về chúng ta. Nhưng họ cũng nên nhận ra rằng, mặc dù quá trình lão hóa là không thể tránh khỏi, nhưng tất cả chúng ta đều già đi với tư cách cá nhân.”

Tài trợ cho các chương trình tại chỗ

Sơ Ketterer khuyến nghị giáo dục các nhân viên không phải tu sĩ về nền tảng của cư dân hội dòng. Sơ nói: “Kiến thức về các đặc sủng và lịch sử độc đáo của các tu sĩ hưu có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cư dân đó. Chẳng hạn, có thể hữu ích nếu biết một cư dân đến từ một dòng tu chiêm niệm hay có thể là một người hoạt động trong lĩnh vực giáo dục hoặc chăm sóc sức khỏe. Nhân viên càng tìm hiểu nhiều về đời sống tu trì mà những người nam nữ tu sĩ này đã lãnh đạo, họ sẽ càng được chăm sóc tốt hơn.”

Lm Phêrô Phạm Minh Triều, CM chuyển ngữ từ https://www.chausa.org/ (Catholic Health Association of the United States)