Chúa nhật V Phục Sinh – Năm C

Đăng ngày: 17/05/2025

(Bài đọc I: Cv 14:21-27; Bài đọc II: Kh 21:1-5a; Tin Mừng: Ga 13:31-33a,34-35)

Tiếp nối tình yêu của Chúa

Trong những ngày vừa qua, trong Giáo hội Công giáo và cả thế giới trải qua những ngày tháng đặc biệt. Đặc biệt là vì sự qua đời của Đức Giáo hoàng Phanxicô, rồi sau đó đến mật nghị hồng y, và Đức Tân Giáo hoàng Leo XIV được bầu chọn. Theo sau một biến cố mất mát đau thương, Giáo hội lại được an ủi bởi những ngày vui mừng với vị tân giáo hoàng. Và người ta chứng kiện sự hoạt động của Chúa Thánh Thần trong Giáo hội, nó rất khác biệt so với toan tính con người. Đó là những tin vui và hoàn toàn mới mẻ ở trong Giáo hội và nó đã làm cho rất nhiều người ngạc nhiên về kế hoạc của Chúa.

Tương tự như thế, các bài Lời Chúa hôm nay cho chúng ta cảm nghiệm về hành trình truyền giáo của các tông đồ và thị kiến của Gioan về những niềm vui có được trong hành trình thiêng liêng. Cũng như chúng ta sẽ thấy những điều mới của cuộc hành tình theo Chúa, nó mang lại cho chúng ta niềm vui và hạnh phúc. Tất cả đều được trải nghiệm qua những hành vi của yêu thương.

Bài đọc thứ nhất trích từ Công vụ Tông đồ (14:21-27). Thoạt đầu, đoạn văn này nghe giống như một nhật ký du lịch; nhưng nó cho chúng ta biết về những đấu tranh và nỗ lực mà ông Phaolô và Barnaba đã phải đối mặt và vượt qua để thành lập một số cộng đoàn giáo hội nhỏ. Lời rao giảng của họ phản ánh những khó khăn của chính họ khi họ nói về “vương quốc của Chúa”, vì đây là một khái niệm mới đối với Dân ngoại.

Tuy nhiên, những nỗ lực của họ đã đơm hoa kết trái và nhờ ân sủng của Chúa, nhiều người đã cải đạo theo đức tin: “Khi tới nơi, hai ông tập họp Hội Thánh và kể lại tất cả những gì Thiên Chúa đã cùng làm với hai ông, và việc Người đã mở cửa cho các dân ngoại đón nhận đức tin” (Cv 14, 27). Đôi khi chúng ta có thể đấu tranh với một số khía cạnh của đức tin, nhưng chúng ta không nên cố gắng giải quyết bằng nỗ lực của riêng mình. Hãy cầu nguyện và xin Chúa ban cho bạn ân sủng để hiểu và chấp nhận.

Thánh Vịnh Đáp Ca là (145:8-13). Thánh Vịnh này là Thánh vịnh mà ông Phaolô và Barnaba có thể đã hát sau khi hoàn thành chuyến hành trình đầu tiên của họ và trở về Antioch. Họ tràn đầy sự hiểu biết thiêng liêng và có thể thấy sự khởi đầu của vương quốc Thiên Chúa đang phát triển ở đây trên trái đất, một vương quốc sẽ tồn tại “cho đến muôn đời.”

Bài đọc thứ hai được trích từ Sách Khải Huyền (21:1-5a). Những thị kiến ​​của Thánh Gioan là những thị kiến ​​về tương lai trên thiên đàng, dành cho những ai chấp nhận Chúa Kitô và đấu tranh trong cuộc sống này nhờ ân sủng của Thiên Chúa và sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần. Sách Khải Huyền không nói về “sự u ám và diệt vong” trên thế giới này, mà là một thông điệp khích lệ hãy kiên trì vượt qua những cuộc đấu tranh của thế giới này một cách trung thành: “Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ” (Kh 21, 3). Vì vương quốc của Thiên Chúa, “thành Giêrusalem Mới” đang chờ đợi chúng ta, vĩ đại hơn nhiều và sẽ tồn tại mãi mãi.

Bài Tin Mừng trích từ Tin Mừng theo Thánh Gioan (13:31-33A, 34-35). “Giờ đã đến,” và Chúa Giêsu sắp chịu khổ nạn và tử nạn. Đây là sứ mệnh và số phận của Ngài. Khi hoàn thành sứ mệnh, Ngài sẽ tôn vinh Chúa Cha, Đấng đã sai Ngài; và khi hoàn thành sứ mệnh, Chúa Cha cũng sẽ được tôn vinh. Một số người lầm tưởng đây là một người cha tức, giận sai con mình đi chịu chết vì loài người đã phạm tội. Không phải vậy. Tội lỗi của loài người đã gây ra sự rạn nứt giữa Thiên Chúa và tạo vật của Người, mà chỉ có thể được chữa lành bằng một hy tế thiêng liêng, mà chỉ có Thiên Chúa mới có thể ban tặng.

Vì vậy, vì tình yêu thiêng liêng của mình, Chúa Cha đã sai Con của Người đến để trở thành lễ vật thiêng liêng đó. Sự Phục sinh là dấu hiệu cho thấy sự chuẩn nhận và chấp nhận của Chúa Cha. Đây là món quà TÌNH YÊU vĩ đại nhất có thể được ban tặng. Do đó, Chúa Giêsu truyền lệnh cho chúng ta noi theo tình yêu của Chúa Cha, bằng cách ban cho chúng ta một “điều răn mới” là yêu thương nhau: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13, 34).

Vì thế, trong hành trình làm người môn đệ, khi chúng ta tuyên xưng và đón nhận Đức Giêsu là Thiên Chúa và tiếp tục sống những gì Ngài đã dạy chúng ta, là chúng ta đang bước vào thế giới của những điều mới mẻ. Và khởi điểm cho hành trình đức tin của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ thời điểm đó. Đó là hành trình của sự phục vụ và dâng hiến như hy tế để làm đẹp lòng Chúa và bày tỏ tình yêu dành cho Ngài và cho tha nhân.

Một trong các minh chứng cho tình yêu ấy được thể hiện trong cuộc đời của các tông đồ, cụ thể là ông Phaolô và Barnaba trong bài đọc một hôm nay. Tình yêu của các ông dành cho Chúa và tha nhân đã thúc đẩy các ông rao giảng không ngừng nghỉ, dù gặp vô vàn các khó khăn, thậm chí đến mức tử đạo. Các ông chấp nhận và vui mừng, vì đó là cách các ông được sống tình yêu Tin mừng của mình cho Chúa và tha nhân. Điều này chúng ta cũng có thể dễ dàng nhận ra nơi những người mà Thánh Gioan miêu tả trong thị kiến của ngài.

Nhìn vào thế giới hôm nay, chúng ta nhận ra còn vô vàn những người đang trải qua những tình trạng đau khổ vì thiếu yêu thương; có vô số người ngoài kia đang đau khổ, cảm thấy không được yêu thương, cô đơn, cảm thấy bị bỏ rơi, cần được thể hiện lòng trắc ẩn và tình yêu. Hình thức nghèo đói đó thậm chí còn đau khổ hơn cả nghèo đói về vật chất mà rất nhiều người đang trải qua.

Trên thực tế đó, một lần, Mẹ Thánh Teresa thành Calcutta, người đã sống và làm việc giữa những người nghèo nhất về vật chất, đã nói thế này: “không được mong đợi, không được yêu thương, không được chăm sóc, bị mọi người lãng quên, tôi nghĩ đó là một cơn đói dữ dội hơn nhiều, một sự nghèo đói lớn hơn nhiều so với người không có gì để ăn.” Mọi người, thường là từ các nước giàu có, khi biết thế đã viết thư cho bà và tình nguyện đến Ấn Độ để giúp bà trong công việc chăm sóc những người nghèo về vật chất. Và Mẹ sẽ viết lại cho họ, “không, hãy ở nhà. Bạn có thể tìm thấy Calcutta ngay tại sân sau nhà mình.”

Với điều này, trong cuốn tự truyện của mình, truyện một tâm hồn, Thánh Teresa thành Lisieux, một nữ tu dòng kín đã nói, “Tôi đã tìm thấy ơn gọi của mình, và ơn gọi của tôi là tình yêu.” Bà nói rằng, bà không làm được làm “những hành động đạo đức giật gân,” cũng không được phép ra ngoài rao giảng Phúc âm, hay đổ máu như một vị tử đạo. Thay vào đó, vị trí mà Chúa ban cho Teresa trong cuộc sống là để yêu thương. Trong mọi cách – mọi lúc – để yêu thương.

Và như vậy, giới răn yêu thương sẽ giúp chúng ta nhận ra những điều mới mẻ nơi cuộc sống này. Nó là hành động của một con tim yêu thương, vì đã được yêu và tiếp tục muốn dâng hiến tình yêu ấy cho người khác. Tình yêu ấy xuất phát từ Thiên Chúa, qua Chúa Giêsu Kitô và cho mọi người Kitô hữu chúng ta. Và để sống điều ấy, đó là chúng ta không ngừng nghỉ yêu thương, để ban tặng tình yêu ấy cho những người anh chị em xung quanh chúng ta.

Lm Phêrô Phạm Minh Triều, CM