Suy Ngẫm Bàn Tròn Tam Nhật Thánh

Đăng ngày: 01/05/2025

Rue du Bac, 30 tháng 4 năm 2025

1. Giới thiệu:

Tôi chân thành cảm tạ vì được mời phát biểu trước anh em. Vấn đề khôi phục đặc sủng Vinh Sơn tại Hoa Kỳ ngày nay là một mối quan tâm cấp thiết. Ở đây, tôi muốn phác thảo năm thách thức mà chúng ta đang đối mặt và bốn đề xuất ứng phó. Khi làm như vậy, tôi biết rằng tôi không thể đề cập đến mọi khía cạnh của những cách thức đa dạng mà đặc sủng đang hiện hữu tại Hoa Kỳ ngày nay.

2. Về các thách thức:

2.1 Thứ nhất, có một khoảng cách ngày càng lớn, ít nhất là ở một số nơi, giữa các anh em với cuộc sống cũng như những khó khăn của người nghèo. So với các vùng, phụ tỉnh và tỉnh dòng Vinh Sơn khác, chúng ta ở Hoa Kỳ giàu có và thoải mái. Mặc dù việc sử dụng tài sản của chúng ta đã cho phép chúng ta hỗ trợ các phụ tỉnh và tỉnh dòng khác, nhưng nguồn lực của chúng ta có thể cô lập chúng ta khỏi những khó khăn của giới bình dân bình và đặc biệt là người nghèo. Rất ít người ngày nay, ngoài những người đặc quyền nhất, có thể nói rằng họ đã thỏa mãn được mọi nhu cầu trong cuộc sống. Người dân thuộc tầng lớp trung lưu phải vật lộn để chu cấp cho gia đình. Và người nghèo, về phần họ, không bao giờ biết từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác liệu họ có đủ để tồn tại hay không. Các anh em ở Hoa Kỳ đã đáp ứng được mọi nhu cầu của họ. Đây là một món quà phi thường. Mặc dù việc chăm sóc các anh em, đặc biệt là những anh em lớn tuổi, là hợp lý và tốt đẹp, nhưng thực tế là một sự an toàn như vậy có thể cô lập chúng ta khỏi hoàn cảnh sống của người nghèo.

2.2 Thứ hai, tồn tại trong một số người trong chúng ta cảm giác rằng Tu Hội tại Hoa Kỳ đang suy thoái. Hoặc đang chết dần. Người ta chỉ ra rằng: càng ngày, Giáo hội bị coi là không liên quan và xa rời thực tế. Chúng ta có quá ít ơn gọi. Chúng ta là một cộng đoàn già hóa và suy tàn. Những yếu tố này và các yếu tố khác đã khiến một số người kết luận rằng không còn thực tế nữa để nghĩ rằng Thiên Chúa có thể đang kêu gọi chúng ta đến những hình thức sứ vụ mới và thú vị.

2.3 Thứ ba, việc chúng ta không phát triển “văn hóa ơn gọi” trong tỉnh dòng là một thách thức nghiêm trọng đối với việc phục hồi đặc sủng. Ở đây, tôi nói riêng về tỉnh dòng mà tôi biết, Tỉnh dòng Miền Tây. Chúng tôi, các anh em than thở rằng không ai muốn gia nhập với chúng tôi. Chúng tôi trích dẫn các chiến lược khác nhau mà chúng tôi đã sử dụng để thu hút ơn gọi trong quá khứ và cách chúng đã thất bại. Chúng tôi đặt trách nhiệm về ơn gọi lên vai giám đốc ơn gọi trong khi chúng tôi lùi lại. Chúng tôi hành động như thể chỉ có giám đốc ơn gọi chịu trách nhiệm về các ơn gọi mới.

2.4 Thứ tư, nhiều người trong chúng ta chậm nhận ra rằng chúng ta ở Hoa Kỳ hiện là lãnh thổ truyền giáo. Một mô hình truyền giáo mới đã xuất hiện. Trong nhiều thập kỷ, chúng ta đã tự hào là một tỉnh dòng mẹ gửi các nhà truyền giáo đi. Các nhà truyền giáo đã đi từ Hoa Kỳ đến những nơi như Trung Quốc và Đài Loan, Panama, Burundi, Guatemala, Kenya, và những nơi khác. Trong mô hình mới, chúng ta ở Hoa Kỳ được kêu gọi nhiệt tình mời các anh em từ những nơi khác đến với chúng ta để truyền giáo. Đây là một sự phát triển tuyệt vời. Nhưng một số người trong chúng ta đã chậm nhận ra và thích ứng với thực tế truyền giáo mới này. Chúng ta đã chậm hợp tác với các tỉnh dòng khác. Điều này đã làm giảm bản sắc và năng lượng truyền giáo của chúng ta.

2.5 Thứ năm, chưa có đủ sự chú ý đến việc lập kế hoạch chiến lược chính thức và hợp tác với các nhánh khác của Gia đình Vinh Sơn. Mặc dù nhiều anh em đã phục vụ Gia đình Vinh Sơn một cách cá nhân rất tốt, nhưng các tỉnh dòng vẫn chưa phát triển một cách nghiêm túc các thỏa thuận hợp tác để cùng nhau thực hiện các sáng kiến tông đồ cụ thể nhằm tối đa hóa dấu ấn tông đồ của chúng ta. Chúng ta thường nghĩ rằng nguồn nhân lực sẵn có chỉ bao gồm những người đã được thụ phong và khấn trong Tu Hội. Cách suy nghĩ này hạn chế khả năng sáng tạo của chúng ta trong việc đối mặt với những thách thức của sứ vụ. Có nhiều đối tác khác – ngoài các thành viên đã khấn và được thụ phong của chúng ta – những người rất muốn làm việc với chúng ta.

3. Tôi sẽ đề xuất những ứng phó nào cho những thách thức này? Tôi xin lưu ý bốn điểm.

3.1 Thứ nhất, về vấn đề khoảng cách ngày càng lớn giữa các anh em với đời sống và những khó khăn của người nghèo hiện nay. Các anh em ở Hoa Kỳ cần cố gắng hơn nữa để gần gũi với người nghèo. Chủ đề “sự gần gũi” trong mục vụ, được Đức Giáo hoàng Phanxicô phát triển, nên là kim chỉ nam của chúng ta. Càng nhiều càng tốt, các nhà cộng đoàn của chúng ta – bao gồm cả các nhà đào tạo và phân định ơn gọi – nên được đặt ở những khu dân cư nơi người nghèo sinh sống và làm việc. Mỗi nhà cộng đoàn của chúng ta nên có một sứ mệnh nơi những người nghèo có thể được biết đến, tôn trọng và phục vụ. Chúng ta cần đảm bảo rằng các công việc của chúng ta thực sự phục vụ người nghèo. Ví dụ, các giáo xứ của chúng ta không chỉ nên tập trung vào phụng vụ tốt và chăm sóc mục vụ mà còn vào việc phục vụ trực tiếp người nghèo, nơi giáo dân và các anh em có thể cộng tác trong việc phục vụ trực tiếp người nghèo. Số 198 trong Tông huấn Niềm Vui Của Tin Mừng (Evangelii Gaudium) nên là kim chỉ nam khi xem xét địa điểm, kế hoạch trong nhà, việc cầu nguyện và lịch trình hàng ngày trong các nhà của chúng ta. Như Đức Giáo hoàng Phanxicô viết về người nghèo: “Chúng ta được kêu gọi tìm thấy Chúa Kitô nơi họ, lên tiếng cho những nhu cầu của họ, nhưng cũng là bạn của họ, lắng nghe họ, nói thay cho họ và đón nhận sự khôn ngoan bí ẩn mà Thiên Chúa muốn chia sẻ với chúng ta qua họ.” Nói cách khác, Tu Hội có thể tìm kiếm những cách thức mới và sáng tạo để gần gũi với người nghèo.

3.2 Thứ hai, đáp lại cảm giác rằng Tu hội ở Hoa Kỳ đang trong tình trạng suy thoái. Điều bắt buộc là chúng ta phải tăng cường nỗ lực hợp tác liên tỉnh. Có những anh em ở các tỉnh ngoài Hoa Kỳ có thể hỗ trợ mục vụ rất có giá trị ở Hoa Kỳ. Các anh em quốc tế tài năng có thể mang lại sự trẻ trung, sức sống, chiều sâu và những ý tưởng mới cho các tỉnh dòng của Hoa Kỳ. Họ có thể đóng vai trò như men, làm sống động các nhà và các tông đồ địa phương, một dấu hiệu mạnh mẽ cho thấy Tu Hội không chết và không phải là một cộng đoàn đang suy thoái. Về phần mình, các anh em người Mỹ lớn tuổi có thể đóng vai trò là người cố vấn cho những người trẻ hơn, chia sẻ với họ sự khôn ngoan đến từ nhiều năm phục vụ tông đồ và sống đời sống chung.

3.3 Thứ ba, về thách thức thiếu ơn gọi – tương lai nằm ở việc tạo ra một nền văn hóa ơn gọi ở mỗi tỉnh dòng. Trong khi các tỉnh dòng miền Đông và miền Tây cộng tác trong việc tuyển chọn ơn gọi và một chương trình đào tạo chung, họ vẫn cần có chương trình phân định ơn gọi được phát triển rõ ràng của riêng mình ở từng tỉnh dòng. Tạo ra một nền văn hóa ơn gọi ở một tỉnh dòng bắt đầu bằng cam kết giúp những người trẻ nhận ra rằng điều cốt yếu đối với căn tính rửa tội của họ là sự phân định, rằng Thiên Chúa kêu gọi mỗi người chúng ta đáp lại một cam kết trọn đời. Mỗi tỉnh dòng nên tài trợ một loại phân định ơn gọi tông đồ nào đó. Nền văn hóa ơn gọi cũng bao gồm việc hỗ trợ công việc của giám đốc ơn gọi của tỉnh dòng và tổ chức các anh em của tỉnh dòng để chia sẻ với các ứng viên về các hoạt động tông đồ, đời sống chung và lòng hiếu khách của chúng ta. Thường xuyên, vấn đề ơn gọi bị giảm xuống chỉ còn là con số và số lượng nam giới trong giai đoạn đào tạo ban đầu. Nền văn hóa ơn gọi có phạm vi rộng hơn; nó đòi hỏi sự tham gia của tất cả các anh em trong một tỉnh dòng. Mỗi tỉnh dòng nên cung cấp cho những người trẻ một nơi rõ ràng và hấp dẫn để gặp gỡ vẻ đẹp của ơn gọi Vinh Sơn.

3.4 Thứ tư, về vấn đề lập kế hoạch chiến lược với các nhánh của Gia đình Vinh Sơn và những người khác cùng chia sẻ đặc sủng Vinh Sơn. Sự phục hồi của đặc sủng nằm ở việc lập kế hoạch tông đồ nghiêm túc không giới hạn ở số lượng các anh em khấn trọn đời và được thụ phong hiện có trong tỉnh dòng. Con đường phía trước là sự phát triển các mối quan hệ đối tác quan trọng giữa Tu hội quốc tế, các tỉnh dòng, các thành viên của Gia đình Vinh Sơn, các giáo phận, các nhà tài trợ và những người khác yêu mến đặc sủng Vinh Sơn và mong muốn làm việc với chúng ta. Trong những năm gần đây, các tỉnh dòng miền Đông và miền Tây đã thiết lập quan hệ đối tác với các trường đại học của chúng ta, với Dòng Nữ Tử Bác Ái, với Hội Bác Ái Thánh Vinh Sơn Phaolô, với Đại học DePaul Hoa Kỳ, với Các tổ chức Bác ái Công giáo, với các chương trình dành cho giới trẻ như Tình nguyện viên Vinh Sơn Colorado và Giới trẻ Con Đức Mẹ Vinh Sơn, với Hiệp hội Đức Mẹ Mề Đay Huyền Nhiệm, và những tổ chức khác. Chúng tôi đã sử dụng các kỹ năng lập kế hoạch chiến lược, truyền thông, phát triển và đào tạo. Ví dụ, hiện tại tỉnh dòng của tôi đang hợp tác với một giáo phận địa phương để cung cấp cho các linh mục và phó tế vĩnh viễn của họ các dịch vụ đào tạo liên tục như linh hướng. Chúng tôi đang hợp tác để cung cấp đào tạo cho hàng giáo sĩ giáo phận theo một cách mới. Những mối quan hệ đối tác này đã mang lại sức sống mới cho đặc sủng Vinh Sơn và là dấu hiệu hy vọng cho tương lai.

3.5 Gần đây, một phụ nữ đã tham gia vào việc lập kế hoạch chiến lược tại tỉnh dòng của tôi nói với tôi: “Chúng tôi cần đặc sủng của cha. Nó thuộc về Giáo hội. Đây không phải là lúc để cha và các anh em của cha nghỉ hưu.” Tôi đã được khích lệ và thử thách bởi nhận xét của bà. Điều quan trọng là các anh em tại Hoa Kỳ tìm cách phục hồi đặc sủng Vinh Sơn và củng cố nó cho tương lai.

Thomas Esselman, C.M.

Biên tập và chuyển ngữ: Ban truyền thông