FRÉDÉRIC OZANAM – Mỗi ngày một tư tưởng (Tháng ba)

0
921
Tác giả: Raphaëlle Chevalier-Montariol
Chuyển ngữ: Phaolô Nguyễn Quang Thanh, Cm
             Gioan Baotixita Vũ Tiến Đức         
  “Chỉ Cần Một Sợi Chỉ Để Bắt Đầu Một Tấm Vải”
(Frédéric Ozanam)

THÁNG BA

  1. Hãy có thói quen nhìn sự xấu xung quanh bạn mà không để bị lung lay.

  2. Hãy nghĩ rằng điều kiện để tiến bộ là đau khổ và tình bạn làm dịu đi những nỗi buồn mà chúng ta không thể tránh khỏi.

  3. Tôi đang ở trong tuổi ăn chay, thì ngày mai tôi sẽ ăn chay cùng Giáo Hội; chẳng lẽ tôi chưa đến tuổi chịu đau khổ một chút và chiến đấu như Giáo Hội sao?

  4. Đức ái không thể tồn tại trong tim của nhiều người mà không tràn ra bên ngoài; đó chính là ngọn lửa tắt vì thiếu nhiên liệu, nhiên liệu bác ái, đó chính là những việc lành.

  5. Có đủ chỗ cho tất cả mọi việc bác ái khả hữu, nó không cần làm hại lẫn nhau.

  6. Chúng ta phải nỗ lực hết mình để thực hiện sự bình đẳng giữa nhân loại.

  7. Vấn đề gây chia rẽ con người thời đại chúng ta không còn là vấn đề của những hình thể chính trị, đó chính là vấn đề xã hội, là biết được cái nào sẽ thắng: sự ích kỷ hay tinh thần hy sinh.

  8. Rất nhiều người có quá nhiều lại còn muốn có thêm; nhiều người khác lại không có đủ, chẳng có gì, và họ muốn chiếm lấy nếu người ta không cho. Giữa hai tầng lớp người này, cuộc chiến[…] đe dọa thật là khủng khiếp: một phe là sức mạnh của vàng và phe kia là sức mạnh của tuyệt vọng.

  9. Sự công bằng là nơi ẩn náu luân lý cuối cùng, chánh điện cuối cùng của xã hội hiện tại; nhìn thấy nó được bao quanh bởi những sự nhơ uế, đối với tôi đó chính là một nguyên nhân phẫn nộ được tái hiện ở mỗi phút giây.

  10. Nhu cầu thì to lớn. Thứ cỏ xấu xa của sự ích kỷ dường như lại chẳng gia tăng không ngừng đó sao?[…] Nhưng để góp phần vào những thay đổi này, chúng ta chẳng có gì để làm, chẳng có gì để thay đổi nơi chúng ta, chẳng có gì làm tốt hơn nơi chúng ta hay sao?

  11. Ai sẽ giải thoát tôi khỏi chính mình, nếu không phải là Đấng mà chúng ta đã xin cứu chúng ta khỏi sự dữ? Chúng ta cùng cầu xin và sẽ nhận được.

  12. Lương bổng phải trả cho công nhân, có nghĩa là tất cả những gì họ dùng để phục vụ cho công nghiệp.

  13. Những gia tài lớn lao trong lĩnh vực công nghiệp có thể so sánh với những vương quyền mọi rợ mà người ta tôn lên, và được khiêng trên vai của nhiều người.

  14. Những cơ sở từ thiện công cộng phải can thiệp vào trong những thời kỳ khủng hoảng. Nhưng Đức ái là người Samaritanô đổ dầu trên những vết thương của người bộ hành bị tấn công. Chính Đức công bằng phải ra tay trước mọi sự tất công.

  15. Sản phẩm thương mại và nhu cầu của loài người có những tương quan tự nhiên…vì những việc phục dịch có một giá tự nhiên và, khi lương bổng mà người người Chủ trả cho công nhân và lương bổng của Công nhân đáng được hưởng giáp mặt nhau, nếu người Chủ dành phần của một vị vua, khi đó có sự bóc lột.

  16. Sự bóc lột xảy ra khi người chủ không coi công nhân như một thành phần của xí nghiệp, một trợ tá, nhưng như một dụng cụ phải làm việc tối đa với giá rẻ nhất.

  17. Sự bóc lột con người bởi con người, đó chính là chế độ nô lệ. Người công nhân-máy chỉ còn là một phần của vốn liếng, như tên nô lệ của thời xưa; phục vụ trở thành chế độ nô lệ.

  18. Người ta có thể thỏ thẻ rất nhiều lời cầu nguyện, mà chẳng có một sức bật nồng nhiệt để nâng lên tới trời, cũng không có lòng đạo đức tự phó mìnhvào sự hướng dẫn từ mẫu của Chúa Quan Phòng, chẳng than vãn cho hiện tại, chẳng lo sợ cho tương lai.

  19. Tôi rất cần đến tình bạn, lòng bác ái để tự đứng lên.

  20. Vinh quang của Thiên Chúa không bao giờ liên can đến việc che đậy những lỗi lầm của người công chính. Những người vô tín có thể vui mừng về điều đó, các kẻ yếu đuối thì ngạc nhiên về chuyện này.

  21. Nếu tất cả những người Công giáo quyết tâm công bố tất cả những thứ chuyên chế mà họ biết được, và tìm hiểu kỹ tất cả những sự chuyên chế mà họ muốn công bố, tôi chắc chắn rằng sớm muộn gì họ sẽ đạt tới việc được kính trọng.

  22. Biết bao nhiêu điều xấu trong thế giới này được hình thành bởi sự vô trách nhiệm và sự nhút nhát của những người lương thiện!

  23. Chúng ta đừng quên đi bầu cử. Chúng ta cần bàn tính với nhau để có được những người đại diện trung thực, tận tâm và đạo đức.

  24. Một liên minh xấu đó là liên minh của những người công giáo với giới trưởng giả bị thua: tốt hơn là dựa vào dân, họ là liên minh thực sự của Giáo hội, họ nghèo như Giáo hội, được chúc phúc như Giáo hội bởi tất cả những ân phúc của Đấng Cứu Thế.

  25. Ôi Đức Mẹ! Thiên Chúa đã tưởng thưởng cho sự khiêm nhường của Nữ tỳ Người biết là chừng nào!

  26. Chúng ta không biết đủ về giá trị của quyền bầu cử tuyệt vời mà thánh ý Thiên Chúa và của dân chúng đã đặt vào tay chúng ta. Nền giáo dục cộng hòa của chúng ta bắt đầu và bài học đầu tiên của nó là: trong một quốc gia được lòng dân đương nhiên là tiết kiệm, người ta không thể phí bất kỳ điều mà không bị trừng phạt.

  27. Các bạn đừng sợ khi lời nói của các bạn chạm tới lòng tự ái của những người giàu gian ác, họ sẽ gọi các bạn là cộng sản, cũng như ngày xưa người ta gọi thánh Benardo là người cực đoan và mất trí.

  28. Trong luân lý, chúng ta không biết về điều xấu cần thiết.

  29. Không, không, những cuộc hoán cải không được thực hiện bởi luật, nhưng bởi phong tục, bởi lương tâm mà ta phải chiếm cứ từng bước một.

  30. Cần nhất là chúng ta hãy học cách bảo vệ những xác tín của chúng ta mà không thù ghét các đối thủ của chúng ta; yêu mến những người nghĩ khác chúng ta; nhìn nhận rằng trong phái nào cũng có người Kitô hữu và Thiên Chúa có thể được phục vụ hôm nay cũng như mãi mãi.

  31. Có hai loại kiêu ngạo: một loại là hài lòng về chính mình, đây là loại thường thấy nhất và cũng ít hại nhất; loại thứ hai là không hài lòng về mình, bởi vì nó đợi chờ rất nhiều ở chính mình và nó lầm trong khi chờ đợi.