NGƯỜI NGHÈO GIÚP NGƯỜI NGHÈO KHÁC

0
1529

Lucas Sánchez là một nhà khoa học và nhà văn trẻ, gần đây, đã chia sẻ trên tài khoản Twitter một trải nghiệm cá nhân mà anh ấy đã gặp khi đi tàu điện ngầm ở Madrid:

Khi đi trên tàu điện ngầm ở Madrid, tôi đã trải qua một trong những khoảnh khắc đẹp đẽ và ấn tượng nhất trong mười bảy năm của tôi ở Madrid.

Tôi đang trên đường về nhà từ một buổi hòa nhạc thì một người nghiện ma túy lên tàu. Tôi tiếp tục tận hưởng niềm vui từ buổi hòa nhạc bằng cách nghe lại những bản nhạc từ buổi hòa nhạc với tai nghe. Người nghiện bắt đầu khóc. Tôi đã rất ngạc nhiên trước tình huống này và tôi đã tháo tai nghe ra để khám phá những gì đang xảy ra.

Người nghiện đã khóc vì một chàng trai người Marốc, cũng ở trong cùng tàu điện ngầm, người đã  bảo anh hãy vui lên. Rằng tình hình của anh ta có thể được thay đổi và vượt qua được nhưng anh ta cần phải chiến đấu.

Chàng trai Marốc ôm người nghiện, ngồi xuống bên cạnh và động viên anh. Người nghiện vẫn tiếp tục khóc và đứng dậy. Trước trạm dừng kế tiếp, anh chàng Marốc lấy ví ra và đưa cho anh ta 10 euro. Người nghiện sụp xuống lần nữa, khóc, cầm lấy tiền, ôm anh ta và rời tàu.

Dường như chưa từng có ai đã dành cho anh nhiều tình cảm hay đã nói chuyện tử tế với anh ấy như thế, tiền chỉ là một một món quà phụ mà thôi. Khi đoàn tàu tiếp tục di chuyển, chàng trai Marốc trẻ, với đôi mắt ngấn nước, trực chờ như muốn khóc.

Tôi đã rất ngạc nhiên và tôi cũng cảm thấy điếng người. Sau một lát suy nghĩ, tôi nói với chàng trai Marốc rằng, cử chỉ của anh ta là một trong những hành vi nhân văn nhất mà tôi đã thấy trong mười bảy năm đi trên tàu điện ngầm. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã ở trong hoàn cảnh tương tự như anh chàng nghiện lúc nãy. Tuy nhiên, hiện tại, với sự giúp đỡ của người khác, anh đã kết hôn và có một công việc và không còn ngủ trên đường nữa.

Anh ta biết rằng rất có thể 10 euro sẽ để mua thuốc, nhưng có lẽ là không. Bất kể, bất kỳ ai đã từng giúp đỡ người nghiện và giúp đỡ người khác là điều mà Chúa luôn ban thưởng. Người ta đã giúp anh và bây giờ đến lượt anh cũng làm như vậy. Một lần nữa, anh chàng Ma rốc lặp lại rằng có lẽ anh ta đã không giúp gì nhiều và món quà của anh ta sẽ được chi cho thuốc, nhưng anh ta đã làm những gì anh ta cảm thấy phải làm.

Tôi đã có một  tờ 20 euro trong ví của mình và đã đưa nó cho anh ta. Anh ta không muốn nhận. Tôi nói với anh ta rằng tôi muốn cho một chàng trai trẻ khác, nhưng ít nhất món quà nhỏ này nên được xem như là cách nói cảm ơn của riêng tôi vì sự giúp đỡ mà anh ta đã dành cho một người khác đang đau khổ. Anh ta nói với tôi rằng anh không muốn lấy. Tôi nài nỉ để anh ta nhận. Anh ấy nói với tôi rằng mọi thứ đều ổn, và anh ta hỏi rằng chúng ta có thể ôm nhau một cái được không và chúng tôi đã ôm nhau. Tôi rời khỏi tàu nhưng cảm thấy hơi choáng và sự phấn khích.

Chúng ta nói nhiều điều về những người đến từ một nền văn hóa khác với chúng ta, nhưng tôi đã vừa chứng kiến ​​một người nước ngoài cho tiền một người xa lạ, an ủi và khuyến khích cá nhân đó. Người nước ngoài này đã có thể đồng cảm với hoàn cảnh của người lạ đó và không ngần ngại tiếp cận với ai đó ở “ngoại vi”…. một cử chỉ về tình đoàn kết thực sự của con người.

Lucas kết thúc câu chuyện của mình bằng suy tư sau:

Chúng ta thường cho những gì thừa thãi, những gì còn sót lại. Có thể chúng ta cảm thấy tốt hơn về bản thân mình khi chúng ta hành động theo cách đó….. Nhưng tôi vừa trải nghiệm sự cho đi của một chàng trai trẻ dành cho người khác và làm như vậy từ sự nghèo khó của chính anh ta.

Khi tôi đọc câu chuyện này, những lời tuyệt vời của Frederic Ozanam đã xuất hiện trong đầu tôi: Không ai giúp đỡ người nghèo tốt hơn chính người nghèo (trong bài viết “người tốt”, xuất bản trên tờ l’Ère nouvelle, 1848). Ở đó, Frederic kêu gọi tất cả các tầng lớp xã hội giúp đỡ người nghèo và người thiếu thốn của thành phố Paris. Các lời của Frederic, gắn kết chặt chẽ với quá trình thay đổi hệ thống: thay đổi các cấu trúc gây ra nghèo đói, thúc đẩy các nạn nhân của nghèo đói nhận ra họ là nhân tố chính yếu trong sự  phát triển của chính họ. Một lần nữa chúng ta thấy Frederic đi trước thời đại.

Kathleen O’Meara, trong tiểu sử về Ozanam, đã mô tả việc thành lập Hiệp Hội Thánh Vinh Sơn Phaolô và đã tuyên bố:

Phần lớn sự khốn khổ của người nghèo thường xuất phát từ việc họ không biết cách tự giúp mình thoát khỏi khó khăn một khi họ đã vướng vào nó; họ rơi vào tình trạng khó khăn do hoàn cảnh tình cờ, phát sinh từ lỗi của chính họ hoặc người khác, và họ quá thờ ơ để tìm cách thoát khỏi đó. Luật pháp thường có một biện pháp khắc phục sẵn sàng cho họ, nhưng họ không biết điều này, và không có ai nói với họ về điều ấy. Họ hay nghĩ rằng khi họ rơi vào đau khổ là giơ tay xin bố thí, một hệ thống thường được chứng minh là không hiệu quả cũng như sự chán nản. Ngài Bailly đề nghị với những người bạn trẻ của mình rằng họ nên cố gắng khắc phục tình trạng đáng tiếc này bằng cách dành sự giáo dục, trí thông minh, kiến ​​thức đặc biệt về luật hoặc khoa học và kiến ​​thức chung về cuộc sống của họ để phục vụ người nghèo; rằng thay vì mang lại cho họ một sự trợ giúp nhỏ nhoi về vật chất ,thì họ nên cố gắng giành lấy sự tự tin của người nghèo, tìm hiểu tất cả về công việc của họ, và sau đó xem làm thế nào có thể giúp những người nghèo khổ ấy tốt nhất để giúp chính họ. “Hầu hết các bạn đang học để trở thành luật sư, anh ấy nói, một số người là bác sĩ, v.v… đi và giúp đỡ người nghèo, mỗi người theo cách đặc biệt của các bạn; hãy để việc học của các bạn được sử dụng cho người khác cũng như cho chính bạn; đó là một cách tốt và dễ dàng để bắt đầu sứ vụ với tư cách là Kitô hữu  trên trần gian”. (Kathleen O’Meara, Frederic Ozanam, Giáo Sư Tại Sorbonne; Cuộc Đời Và Tác Phẩm Của Ông, chương VIII).

Chúng ta có thể học được gì từ kinh nghiệm của Lucas khi đi tàu điện ngầm? Có lẽ bài học đầu tiên và quan trọng nhất là luôn có những lý do để hy vọng, và mọi người đềuy tốt và thông cảm người khác. Thứ hai, bất kể mọi người có hoàn cảnh nào, mọi ngườcamrvo có một phẩm giá do Chúa ban và khi chúng ta tiếp cận với người khác, chúng ta khẳng định phẩm giá đó. Cuối cùng, hoàn cảnh cá nhân của chúng ta, chúng ta có nhiều hay ít, không thực sự quan trọng, chúng ta luôn có thể hành động theo cách sẽ thay đổi tình trạng nghèo đói hoặc bất công. Tuy nhiên, bước đầu tiên là tiếp cận nghèo đói với đôi tay rộng mở và một trái tim sẵn sàng cho đi.

PMT chuyển ngữ từ famvin.org