MC 12, 28b-34
Yêu thương như Đức Giêsu
“Ăn để sống và sống để ăn” bạn thiên về khuynh hướng nào ? Một người có kiến thức và một người hiểu biết bạn chọn người nào ? Việc lựa chọn khuynh hướng hay đối tượng đúng đã rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải nỗ lực sống khuynh hướng và đối tượng mà mình đã lựa chọn. Qua cuộc đối thoại giữa Đức Giêsu và vị kinh sư trong trình thuật Tin Mừng hôm nay cho chúng ta biết, trước hết : “Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa….và yêu người thân cận…” Đây mới chỉ là bước đầu tiên là nhận biết đối tượng ta hướng tới. Nhưng khi ta nói ‘tôi yêu mến Thiên Chúa và yêu mến người thân cận’, thì cũng chưa nói lên được điều gì cả. Điều này cũng tương tự như ta nói : ‘tôi học, tôi ăn, tôi suy nghĩ…’ Ta chưa có được câu trả lời trọn vẹn. Vế tiếp theo của câu trả lời của Đức Giêsu cho ta biết, ta phải yêu với như thế nào : “Yêu mến Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi…Yêu người thân cận như chính mình.” Đây mới là bước quan trọng nhất để ta tìm được giá trị đời sống của mình. Ta phải dành cho Thiên Chúa vị trí ưu tiên, vì chính Người đã cho ta được sống, và sẽ cứu độ ta. Đồng thời, ta sống ở đời là sống với, nên ta không được yêu cách vị kỷ, nhưng ta cũng phải yêu người thân cận như chính mình. Chính Đức Giêsu cũng nói cho ta khuôn vàng thước ngọc, khi sống tương quan với tha nhân, là : “Vậy tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta.” (x. Mt 7,12). Hay “Lòng bác ái không được giả hình giả bộ…Thương mến nhau với tình huynh đệ, coi người khác trọng hơn mình”(x. Rm 12,9a-10) ; Đức Khổng Tử cũng đã nói, với một ý nghĩa hơi khác một chút : “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” – “Điều gì con không thích, thì cũng đừng làm cho ai cả” (cx. Tb 4,15).
Quả vậy, giáo huấn của Đức Giêsu không đi ra ngoài con đường tình yêu. Và chính Ngài đã bước vào con đường tình ấy trước, hầu nêu gương cho hết thảy chúng ta. Như trong Bữa Tiệc Ly, Đức Giêsu nói : “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em.” (Ga 13,34) Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy có một sự mâu thuẫn ngay trong chính con người mình. Một đàng, lý trí tôi xác định rằng : ‘tôi phải sống thánh thiện’, đàng khác thì cung cách sống của tôi lại biểu hiện ngược lại. Chân thực mà nói, nhiều khi tôi chỉ mới xác định phương hướng, nhưng chưa nhiệt thành sống phương hướng đó. Đó là chưa nói nhiều lần tôi không xác định được hướng sống nữa. Đã có những ngày tháng tôi sống hời hợt, không xác định được đâu là điều quan trọng nhất. Tôi chạy theo những cái nhỏ nhen, tùy phụ. Tôi mong đợi một sự tình cờ may rủi, ngẫu nhiên hơn là tìm cho mình một hướng đi và nỗ lực, gắng sức đạt cho được đích điểm đó. Còn nữa, tôi biết mình yếu đuối, và hay rất hay thay đổi. Tôi bị cuốn theo những mục đích rất trần tục, như : khi còn nhỏ tôi cho rằng gia đình là quan trọng nhất ; khi đang học hành tôi cho rằng bạn bè là quan trọng nhất ; lớn thêm một chút, tôi lại cho rằng tiền là quan trọng nhất ; lớn thêm chút nữa tôi lại nghĩ rằng sức khỏe là quan trọng nhất… Và cứ như thế, tôi không thể nào thoát ra được cái vòng luẩn quẩn tầm thường của thân phận con người. Sứ điệp bài Tin Mừng hôm nay như thức tỉnh tôi, kéo tôi trở lại con đường yêu thương, con đường mà chính Chúa Giêsu-vị Thầy mà tôi đang dõi bước theo trong con đường tu trì-đã đi, đã nêu gương cho tôi.
Lạy Cha, xin cho con luôn biết nhận ra đâu là điều thiết yếu nhất mà Cha muốn con thực hiện. Vì con người giới hạn của con, nhiều khi con đã đi sai đường, nhiều lúc con lý luận cho những khiếm khuyết của con. Lạy Cha, Cha biết mọi sự, con có thể lừa dối mọi người, nhưng chẳng có điều gì dấu được dưới mắt của Cha. Vậy lạy Cha, xin Cha cho biết sống cho những điều cao quý hơn. Xin Cha làm cho trái tim con luôn bừng cháy ngọn lửa yêu mến Cha, và yêu mến tha nhân như Đức Giêsu, Con Cha, đã truyền dạy con.
Phêrô Ngô Văn Ngọc