“Phải chăng đức bác ái vĩ đại, nhưng” … thánh Vinh Sơn Phaolô và việc tổ chức bác ái

0
107

Tiến sĩ Thomas G. Fuechtmann[1]

Thánh Vinh Sơn và việc tổ chức

Đối với một số người, Thánh Vinh Sơn Phaolô có một số hình ảnh rất quen thuộc. Có hình ảnh Thánh Vinh Sơn đang bế một đứa bé – một trong những đứa trẻ mồ côi được ngài cứu khỏi cái chết, hoặc có thể khỏi một cuộc sống cơ cực còn tệ hơn cả cái chết. Có hình ảnh Thánh Vinh Sơn đang chăm sóc người bệnh, nghèo khổ và cô đơn. Và Thánh  Vinh Sơn trong vai trò tuyên úy, chăm sóc nhu cầu thiêng liêng cho những tù nhân chèo thuyền bị kết án trên các chiến thuyền của Pháp. Ngoài ra còn có hình ảnh Thánh Vinh Sơn mỉm cười dịu dàng trong những bức tranh tràn ngập các hội trường của Đại học DePaul ở Chicago, trường đại học có “tên ngài ngay cửa ra vào”, như một trong những vị có lòng bác ái người ta ưa thích để nói về.

Những hình ảnh này nói lên một sự thật: Thánh Vinh Sơn chịu trách nhiệm về việc chăm sóc bác ái to lớn dành cho người nghèo và người bệnh, cho những trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, cho những người dân nước Pháp thế kỷ 17 bị ở bên rìa của xã hội, bên ngoài chu vi của sự quan tâm. Nhưng những hình ảnh này cũng ẩn giấu một sự thật quan trọng mà chúng ta cần khám phá để hiểu được động cơ của chính bản thân Thánh Vinh Sơn, và để nắm bắt được sự liên quan của sứ vụ lâu dài của mình trong thế kỷ 21.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thánh Vinh Sơn đã thúc đẩy và là nguồn cảm hứng cho rất nhiều hoạt động bác ái. “Gần mười nghìn trẻ em đã được cứu thoát khỏi cái chết cận kề. Hàng trăm nghìn người nghèo đã được giúp đỡ.”[2] “Ở Paris, tại Saint-Lazare, súp được phân phát cho hàng nghìn người nghèo hai lần mỗi ngày.”[3]Việc truyền giáo do Thánh Vinh Sơn tổ chức đã biến đổi Giáo hội Công giáo, đặc biệt thông qua việc đào tạo các linh mục.

Giữa năm 1628 và 1660, mười ba hoặc mười bốn nghìn các ứng sinh linh mục đã tham dự các khóa tĩnh tâm chịu chức. Riêng tại nhà Saint-Lazare đã có hơn một nghìn cuộc đại phúc. Hai mươi nghìn người dự tĩnh tâm đã được cung cấp chỗ ở tại Saint-Lazare và trường Bons-Enfants.[4]

Hình ảnh này là có thật. Vinh Sơn đã thực hiện được những điều kỳ diệu. Nhưng rõ ràng ngài không làm điều đó một mình. Bất cứ ai ít quen thuộc nhất với chi tiết hoạt động đều biết rằng chìa khóa dẫn đến kết quả nổi bật đó là tính tổ chức. Trong khi Thánh Vinh Sơn rõ ràng đã khởi xướng và tham gia vào việc rao giảng và chỉ đạo công việc bác ái, rõ ràng là cá nhân ngài không dành nhiều giờ để bế trẻ sơ sinh trong vòng tay hoặc phục vụ súp trong nhà bếp. Với tư cách là người sáng lập và điều hành chính của các tổ chức này, một ngày của Thánh Vinh Sơn tràn ngập các loại hoạt động mà chúng ta – trong thời đại của chúng ta – sẽ liên kết nhiều hơn với việc quản lý giám đốc hơn là việc của một linh mục thánh thiện. Ngài đã thực hiện một lượng lớn thư từ (khoảng 30.000 lá thư trong suốt cuộc đời của mình), chủ trì hoặc tham gia vô số cuộc họp, dành hàng giờ để giải quyết các vấn đề nhân sự, và quản lý một tổ chức tài chính phức tạp hỗ trợ công việc của gia đình tổ chức Vinh Sơn.

Những nhà viết tiểu sử của Thánh Vinh Sơn thường nêu bật một tuần lễ trong cuộc đời ngài như một giai đoạn then chốt trong việc khám phá sứ mạng bác ái đối với người nghèo. Nó bắt đầu vào Chủ nhật, ngày 20 tháng 8 năm 1617. Sau sáu tháng làm việc như một nhà truyền giáo lưu động ở vùng nông thôn nước Pháp, Thánh Vinh Sơn đã đến Châtillon-les-Dombes vào ngày 1 tháng 8 để phục vụ như một cha xứ trong một thị trấn nhỏ. Trong một dịp nọ, khi đang mặc áo lễ vào sáng Chúa Nhật, ngài được cho biết rằng một gia đình sống ở ngôi làng xa xôi đang phải chịu đựng với các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng và rất cần được chăm sóc. Thánh Vinh Sơn đã giảng về nhu cầu của gia đình đó trong thánh lễ. Chiều hôm đó, chính ngài (thường thực hành những gì mình giảng) lên đường thăm gia đình nghèo đó. Khi câu chuyện diễn ra, ngài phát hiện ra một đoàn người thực sự từ giáo xứ cũng đang trên đường đến hỗ trợ gia đình đó. Thánh Vinh Sơn nhanh chóng nắm bắt tình hình: “Có đức bác ái vĩ đại,” ngài nói, “nhưng nó được tổ chức kém.”[5]

Nhận xét tức thì của Thánh Vinh Sơn đã dẫn đến việc xuất hiện một tổ chức mới. Ngài xác định được chín người phụ nữ (bao gồm cả bà mệnh phụ phu nhân) sẵn sàng để hỗ trợ họ. Họ đồng ý thay phiên nhau, mỗi ngày một lần, mỗi người sẽ đến để phục vụ họ. Sự kiện này được coi là mang tính mẫu mực: “Do đó, phong cách bác ái Vinh Sơn đã ra đời.”[6] Trước cuối năm đó, vào tháng 12 năm 1617, Hội Bác Ái đã chính thức được thành lập tại Châtillon, với chuyến viếng thăm mục vụ của cha Tổng đại diện của Laon đánh dấu sự kiện quan trọng này. Biến cố ở Châtillon đã đặt nền móng cho Hiệp hội Bác ái trên khắp nước Pháp – một mạng lưới các sáng kiến tổ chức cấp cơ sở nhằm hướng thiện chí cá nhân vào việc phục vụ người nghèo một cách hiệu quả.

Câu chuyện ở Châtillon, dù ngắn gọn nhưng cũng được xem xét kỹ lưỡng. Điều quan trọng là phải hiểu được mối liên hệ giữa Thánh Vinh Sơn, nhà giảng thuyết đầy cảm hứng và là người chăm sóc cách cá nhân với các tổ chức của Gia đình Vinh Sơn, đã cống hiến cho cùng một sứ vụ gần bốn thế kỷ sau đó. Điều gì thực sự đã xảy ra ở Châtillon và tại sao nó có thể được coi là mô hình cho cách tiếp cận của Thánh Vinh Sơn đối với việc tổ chức bác ái?

Tôi thấy bốn khoảnh khắc riêng biệt trong câu chuyện. Đầu tiên là giây phút cảm hứng: Lời rao giảng của Thánh Vinh Sơn đã xác định được vấn đề và truyền đạt nó đến một nhóm lớn hơn. Thứ hai là thời điểm phản hồi: sự tuôn trào của hoạt động bác ái tự phát khởi động từ việc dân chúng đến để giúp đỡ gia đình nghèo đông như cuộc rước kiệu. Thứ ba là thời điểm đánh giá: Thánh Vinh Sơn nhận ra rằng “lòng bác ái vĩ đại” đột xuất cần được hiện thực hóa bằng một cơ cấu nào đó, để có hiệu quả hơn và kéo dài hơn ngày Chúa nhật đó. Thứ tư là thời điểm tổ chức: Thánh Vinh Sơn lấy động lực của mọi người để phục vụ thêm một bước nữa, và tạo ra một tổ chức đơn sơ nhưng hiệu quả, mà trong vòng vài tuần đã được khuôn mẫu theo mô hình Hiệp hội Bác ái. Mô hình đã dựa trên giáo xứ cho hoạt động giáo dân phục vụ người nghèo đã tiến hóa việc cung cấp phúc lợi ở Pháp thế kỷ 17.

Những nhà viết tiểu sử ban đầu của Thánh Vinh Sơn rất ấn tượng với “hoạt động phi thường” của ngài. Theo cách giải thích trong “Thánh Vinh Sơn ở thế kỷ 20 của Dodin” (xuất bản lần đầu bằng tiếng Pháp vào năm 1960), các nhà viết sử thời kỳ đầu “không thể thoát khỏi từ trường của năng lượng không ngừng nghỉ của Thánh Vinh Sơn. Các hoạt động của Thánh Vinh Sơn tiếp tục làm lu mờ nội tâm của ngài.”[7] Với việc thu thập các bút tích của Thánh Vinh Sơn, đặc biệt là việc xuất bản hàng ngàn lá thư trong số lượng lớn về các thư từ được lưu lại của ngài, các học giả về Thánh Vinh Sơn đã tập trung vào bản thân con người và động lực thúc đẩy công việc của ngài.[8] Vì vậy, Hugh O’Donnell, C.M., người chuyển ngữ bản tiếng Anh của Dodin, rất ấn tượng khi nhận ra rằng “Thánh Vinh Sơn không có một linh đạo. Ngài có một con đường thiêng liêng”. Theo O’Donnell, tập viết mỏng của Dodin “tiết lộ nội tâm của Thánh Vinh Sơn trong mối liên hệ với lịch sử, hoàn cảnh và sự kiện.”[9]

Trong những thập kỷ gần đây, việc tập trung vào “con đường thiêng liêng” của Thánh Vinh Sơn rất quan trọng, để hiểu chính con người này, cũng như vì sự đóng góp cá nhân của ngài cho linh đạo Kitô giáo. Nhưng chìa khóa để hiểu Thánh Vinh Sơn luôn luôn là (lập lại những lời của Dodin) rằng: “ngài thắt chặt nút thắt giữa tôn giáo và hành động.”[10] “Giới luật” đầu tiên để hiểu con đường thiêng liêng của Vinh Sơn là, “cuộc sống phải mở rộng không ngừng thông qua hành động.”[11]

Nguyên tắc cơ bản trong hoạt động tổ chức của Thánh Vinh Sơn – quan trọng như nó là – đã trở nên rõ ràng hơn đối với thế giới nói tiếng Anh vào năm 2003 với việc xuất bản bản dịch tiếng Anh các tài liệu của Thánh Vinh Sơn về các tổ chức do ngài thành lập.[12] Tập 13a và 13b của Vincent de Paul: Thư từ , Đàm luận, Tài liệu bao gồm 725 trang tài liệu về các vấn đề tổ chức liên quan đến Tu hội Truyền giáo, Hiệp hội Bác ái, Nữ tử Bác ái và Các Bà Bác ái. Những tài liệu này đặc biệt quan tâm đến việc tập trung vào việc làm thế nào thông điệp truyền cảm hứng của Thánh Vinh Sơn thực sự được chuyển thành hành động có tổ chức. Trong những tài liệu này, Thánh Vinh Sơn được tiết lộ, từ quan điểm nghiên cứu hiện đại về cơ cấu và quản lý các tổ chức phi lợi nhuận, là một thiên tài sáng tạo. Không ở đâu sự khôn ngoan thực tế của Thánh Vinh Sơn được thể hiện rõ ràng hơn khi nghiên cứu những trang này. Họ trả lời câu hỏi hấp dẫn: Tại sao và làm thế nào Thánh Vinh Sơn lại có được kết quả thành công đến như vậy?

Sơ lược về việc tổ chức bác ái trong hoạt động của Thánh Vinh Sơn

Tại Hoa Kỳ, hai thập kỷ qua đã chứng kiến sự bùng nổ mối quan tâm đến việc nghiên cứu các tổ chức phi lợi nhuận. Tài liệu này hữu ích làm nền tảng cho việc đọc các tài liệu Vinh Sơn. Các sinh viên của tổ chức phi lợi nhuận ngày nay sẽ nhanh chóng nhận thấy các chủ đề tổ chức trong các quy tắc thực hành của Thánh Vinh Sơn minh họa cho lời khuyên của các nhà phê bình hiện đại. Quan điểm tổ chức ở đây được thể hiện cụ thể qua các bài viết của John Carver, người chịu trách nhiệm về một cuộc cách mạng ảo trong sự hiểu biết về quản trị các tổ chức phi lợi nhuận ở Mỹ.[13]Lý thuyết của Carver đặc biệt tập trung vào các đặc điểm của tổ chức tạo ra kết quả, những đặc điểm tạo nên sự khác biệt trong việc đạt được sứ mệnh của tổ chức. Việc đọc các tài liệu về tổ chức của Thánh Vinh Sơn từ góc độ này, sẽ giúp xác định những đặc điểm quan trọng giải thích lý do tại sao Thánh Vinh Sơn lại là một nhà tổ chức thành công như vậy vào thời của ngài và tại sao động lực tổ chức mà ngài truyền cảm hứng lại kéo dài hàng thế kỷ.

Một số đặc điểm trong hoạt động của Thánh Vinh Sơn mà lý thuyết tổ chức phi lợi nhuận hiện đại coi là chìa khóa thành công là gì?

Lý thuyết tổ chức phi lợi nhuận hiện đại sẽ thừa nhận ba đặc điểm trong hoạt động của Thánh Vinh sơn: sự chú ý mà Thánh Vinh Sơn dành cho các tổ chức đã được thành lập, sứ vụ và cấu trúc của tổ chức.

1. Thành lập. Sự khác biệt lớn giữa một nhóm xã hội không chính thức và một tổ chức chính thức là điều lệ thành lập được công nhận về mặt pháp lý. Tài liệu thành lập của Nữ Tử Bác Ái cung cấp một ví dụ điển hình. Khởi đầu là một nhóm phụ nữ không chính thức dâng hiến cho “con đường thiêng liêng” do Thánh Vinh Sơn và Louise de Marillac trình bày và thực tiễn đã trở thành một tổ chức liên kết, chính thức được công nhận trong luật dân sự thông qua Giấy chứng nhận đặc quyền (letters patent) từ Vua Louis, “nhờ ân sủng của Chúa, vua nước Pháp và Navarre” vào tháng 11 năm 1657.[14] Điều lệ thành lập hoàng gia này đã được Nghị viện Pháp chứng minh, ngày 16 tháng 12 năm 1658. Một số đặc điểm của Giấy công nhận đặc quyền được quan tâm đặc biệt.

a. Gia lập hợp pháp. Tài liệu hoàng gia xác định lý do cho sự hợp nhất chính thức: “Điều thường xảy ra là các công việc liên quan đến việc phục vụ Thiên Chúa sẽ chết đi đối với những người đã bắt đầu chúng.[15]Để đảm bảo sự tiếp tục của tổ chức và việc phục vụ người nghèo, tài liệu lưu ý rằng vua cha đã cấp cho tổ chức này doanh thu từ tài sản hoàng gia và xác nhận doanh thu bổ sung hàng năm từ lợi nhuận của tuyến xe khách Rouen.[16] Nhà vua ủy quyền và giao cho tổ chức này sự hướng dẫn của “cha Vinh Sơn Phaolô đáng kính, miễn là điều đó có thể làm vui lòng Chúa trong suốt đời ngài, và sau ngài, cho những người kế vị ngài với tư cách là Bề trên Tổng quyền.” “Bằng những bức thư do chính tay chúng tôi ký”, nhà vua “phê duyệt, xác nhận và ủy quyền cho tổ chức” để nó “có thể duy trì vững chắc và ổn định, hiện tại và trong tương lai.”[17]

b. Trạng thái được bảo vệ. Giấy công nhận đặt dưới sự bảo vệ của hoàng gia cả con người và tài sản của tổ chức, “cấm và cấm rất rõ ràng tất cả mọi người, bất kể cấp bậc hay chức vụ nào họ nắm giữ, âm mưu chống lại hoặc giới thiệu bất cứ điều gì có thể gây hại cho Hiệp hội. bác ái.”[18]

c. Tài sản. Giấy công nhận đã trao quyền nhận và giữ tài sản, “cả động sản và bất động sản,” bằng cách hiến tặng inter vivos (ủy thác giữa những người còn sống) hoặc theo di chúc do người chết.[19]

d. Tình trạng miễn thuế. Giấy công nhận xác nhận tình trạng miễn thuế về tài sản thuộc sở hữu của cộng đoàn. Tổ chức không có nghĩa vụ phải trả cho chúng tôi hoặc những người kế nhiệm của chúng tôi là các vị Vua bất kỳ khoản thuế, doanh thu, quyền mua hàng, cước thông hành, hoặc các khoản mua lại mới; giao tiền có trong tay cho người được tòa án chỉ định; cũng như không phải trả bất kỳ khoản phí tài chính hoặc bồi thường nào.[20]

2. Sứ vụ. Theo Carver, không có gì quan trọng đối với một tổ chức hơn một tuyên bố sứ vụ rõ ràng và ngắn gọn, hoặc (theo ngôn ngữ mang tính kỹ thuật hơn của ông) một “tuyên bố về mục đích toàn cầu”.[21]Một tuyên bố như vậy, tốt nhất là trong một câu, phải xác định mục đích của tổ chức và cách nó đề xuất để tạo ra sự khác biệt. Điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng đối với nhiều tổ chức (kể cả các trường đại học) nhiệm vụ này có vẻ khó khăn. Các tài liệu Vinh Sơn cung cấp một nhiều khuôn mẫu khác nhau về suy nghĩ rõ ràng của Vinh Sơn về sứ vụ.

Trong tổ chức ban đầu của Thánh Vinh Sơn tại Châtillon, tài liệu thành lập trình bày rõ ràng sứ vụ gồm hai phần liên kết với nhau:

Chúng được đề xuất với hai mục tiêu, cụ thể là hỗ trợ thể xác bằng cách nuôi dưỡng và chăm sóc các bệnh tật của người bệnh đó, và hỗ trợ về tâm hồn bằng cách chuẩn bị cho những người dường như bị bệnh hướng tới cái chết lành thánh và chuẩn bị những người sẽ hồi phục để sống một cuộc sống tốt đẹp.[22]

Trong nỗ lực tổ chức đầu tiên này, Thánh Vinh Sơn đạt được sự rõ ràng trong “tuyên bố mục đích toàn cầu” có thể được coi là hình mẫu cho bất kỳ tổ chức nào.

Trong Quy định chung về hội các Bà Bác ái, tuyên bố sứ vụ này thậm chí còn trở nên ngắn gọn hơn, nhưng mang chiều kích thiêng liêng bao quát hơn: “(1) Tôn vinh tình yêu mà Chúa dành cho người nghèo; (2) Giúp đỡ người nghèo con người về mặt thể chất và về mặt tinh thần.”[23] Đối với Thánh Vinh Sơn, hai yếu tố này không thể tách rời.

Trong cách tiếp cận của Thánh Vinh Sơn, sứ vụ hay mục đích của tuyên bố là nguyên tắc đầu tiên của việc quản lý tốt. Trong một buổi đàm luận của Tu Hội Nữ Tử Bác Ái, ngày 19 tháng 6 năm 1647, Thánh Vinh Sơn đã nói: “Các chị ơi, để tôi dạy các chị cách làm việc, tôi sẽ nói với các chị rằng, khi vấn đề được đề xuất, trước khi mọi thứ khác đều xem xét đến mục đích.”[24] Sự rõ ràng và đơn giản tương tự thể hiện trong bản mô tả công việc của Chị phục vụ (bề trên quản trị viên) tại các trại trẻ mồ côi ở Paris:

Trách nhiệm của Chị phục vụ của những nhà mồ côi là đảm bảo rằng các chị và các y tá thực hiện tốt nhiệm vụ của mình và đảm bảo rằng trẻ em được nuôi dưỡng và hỗ trợ, về mặt thể xác cũng như tinh thần như trong Nội quy quy định.[25]

3. Cơ cấu tổ chức. Các tài liệu Vinh Sơn cung cấp nhiều ví dụ về kiến thức chuyên môn của Thánh Vinh Sơn trong việc thiết kế và quản lý tổ chức. Đặc biệt, Thánh Vinh Sơn đã quy định một phong cách có sự tham gia, thậm chí dân chủ, trong cơ cấu và động lực tổ chức. Ngài giải quyết một cách rất cụ thể những vấn đề về tổ chức như số lượng và nhiệm vụ của các viên chức, việc bầu cử các viên chức và giới hạn nhiệm kỳ, tư cách thành viên, việc tiến hành các cuộc họp, quản lý nhân sự và các chi tiết hoạt động. Đối với những vấn đề này, Nội quy chung về việc tổ chức của các Bà Bác Ái mang tính hướng dẫn.

Hãy xem xét ví dụ do việc tổ chức hội các Bà Bác ái địa phương tình nguyện phục vụ người nghèo ở cấp giáo xứ:

I. Các thành viên. Mọi tổ chức cần xác định những người lãnh đạo chịu trách nhiệm về các nhiệm vụ cụ thể của tổ chức. Thánh Vinh Sơn chỉ rõ bốn thành viên, ba người đầu tiên do chính nhóm phụ nữ lựa chọn. (1) Bề trên hoặc Giám đốc có nhiệm vụ và trách nhiệm chung là “theo dõi cho các Nội quy được chấp hành và mọi người thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.” (2) Thủ quỹ hoặc Trợ lý thứ nhất phải quản lý hoạt động của tổ chức tài chính. Họ được hướng dẫn cất tiền trong một chiếc hộp chắc chắn với hai ổ khóa (bà có một chìa khóa, bà Giám đốc giữ cái còn lại) – một nguyên tắc có trước thông lệ tổ chức hiện đại về việc ký séc bởi hai viên chức. Thánh Vinh Sơn cũng hướng dẫn rằng luôn có sẵn một số tiền mặt nhỏ. (3) Người giám sát các đồ dùng (hoặc Trợ lý thứ hai) chịu trách nhiệm quản lý đồ vải và các đồ đạc khác và đảm bảo quần áo được giặt sạch. (4) Kiểm sát viên là nam quan chức duy nhất, được nhóm lựa chọn để quản lý công việc pháp lý. Sự nhượng bộ này đối với vai trò giới của nước Pháp thế kỷ XVII được bù đắp bằng việc Kiểm sát viên phục vụ theo ý muốn của Hiệp hội.[26]

II. Giới hạn bầu cử và nhiệm kỳ. Giám đốc và các trợ lý thứ nhất và thứ hai phục vụ với nhiệm kỳ một năm. Nội quy của Hiệp hội xác định rằng ba thành viên này “sẽ rời văn phòng vào thứ Tư sau lễ Thánh Hiện Xuống, và một cuộc bầu cử mới sẽ diễn ra trong cùng ngày với đa số phiếu của toàn thể của hội.” [27]Các thành viên này không được bầu lại hoặc tiếp tục giữ chức vụ.

III. Tư cách thành viên. Tư cách thành viên trong hiệp hội chỉ giới hạn ở phụ nữ, với sự cho phép của chồng hoặc cha mẹ họ. (Thánh Vinh Sơn rõ ràng nhận thấy đàn ông ở thời của ngài khá vô dụng đối với mục đích của hội, nhưng lại cúi đầu trước những quy định về hạn chế vai trò bị hạn chế của phụ nữ bên ngoài gia đình.) Tư cách thành viên trong một hội bác ái cũng bị giới hạn ở con số hai mươi, rõ ràng là dựa trên kinh nghiệm quản lý một nhóm như vậy một cách hiệu quả.

IV. Cuộc họp mặt. Thánh Vinh Sơn có rất nhiều điều để nói về các cuộc họp, có lẽ vì chúng chiếm rất nhiều thời gian của ngài. Suy nghĩ của ngài thực sự dựa trên nguyên tắc rằng, các cuộc họp rất quan trọng để thu thập thông tin và đưa ra quyết định đúng đắn. Những quy định của Thánh Vinh Sơn dành cho các cuộc họp được tìm thấy trong nhiều bối cảnh tổ chức khác nhau.

Đầu tiên, tầm quan trọng của các cuộc họp được đề cập trong một buổi đàm luận dành cho các Bà Bác Ái diễn ra vào năm 1638-1639, trong đó Thánh Vinh Sơn cung cấp bối cảnh thần học để hiểu các cuộc họp. Giả định ở đây là phục vụ người nghèo là công việc của Chúa. Vì vậy, ngài nói, “Tầm quan trọng (của các cuộc họp mặt) là hiển nhiên: Bởi vì Chúa đề nghị và hứa sẽ ở giữa họ. ‘Ở đâu có hai hoặc ba người”… Và ở một nơi khác: “Nếu hai hoặc ba người cùng có tiếng nói chung, tôi sẽ cho họ bất cứ điều gì họ yêu cầu.”[28] Đối với Thánh Vinh Sơn, việc tổ chức các cuộc họp mặt theo gương của chính Chúa Giêsu. Chúa Giêsu “có hai loại cuộc họp mặt: một cuộc họp mặt đầy đủ, khi Ngài chọn các môn đệ của mình, và một cuộc họp mặt nhỏ hơn, khi Ngài tập hợp ông Phêrô, Giacobe và Gioan trên Núi Tabor.

Chính Giáo Hội đã noi gương Chúa Giêsu: các Tông Đồ được kêu gọi tập hợp qua hai hội đồng hoặc các cuộc họp chung: một để bầu Mathias làm thay thế Giuđa và một lần khác liên quan đến phép cắt bì.[29] Thánh Vinh Sơn thấy Giáo hội tiếp tục gương mẫu của Chúa Giêsu và các Tông đồ theo truyền thống của các công đồng trong giáo hội, thông qua Công đồng Trent. Các cuộc họp mặt rất quan trọng vì những lý do thực tế: “Bởi vì đó là một cách để tìm ra giải pháp cho những vấn đề có thể nảy sinh trong tu hội và bằng cách này, liên kết tu hội và do đó giúp tu hội tồn tại.”[30]

Một hoặc hai năm sau (năm 1640), Thánh Vinh Sơn lại nói chuyện với các Bà Bác Ái về tầm quan trọng của các cuộc họp mặt trong một buổi đàm luận tại Hôtel-Dieu. Ngài nói: “việc tham dự các cuộc họp mặt là bắt buộc vì nhiều lý do:

1) Bởi vì Nội quy bắt buộc phải làm điều này.

2) Vì cuộc họp mặt được tổ chức để giải quyết vấn đề việc của Chúa.

3) Vì công việc không thể tồn tại về mặt khác.

4) Bởi vì khi làm như vậy chúng ta thực hành một số nhân đức:

  • Kiên nhẫn chịu đựng người khốn khổ mà đang nói chuyện với bạn.
  • Bởi vì bạn sẽ nhận được nhiều hơn ân sủng dồi dào hơn khi bạn ở nơi khác, trong điều tương tự như các Tông đồ đã nhận được Chúa Thánh Thần cùng nhau.[31]

Đối với Thánh Vinh Sơn, những cuộc gặp mặt liên quan đến việc phục vụ người nghèo là thời điểm thiêng liêng, một dịp đặc biệt để chạm tới sự hiện diện của Thiên Chúa và làm công việc của Ngài.

Thứ hai, phong cách giao tiếp trong các cuộc họp nên rõ ràng và thẳng thắn. Người tham gia phải tự tin trình bày những hiểu biết sâu sắc của riêng họ, nhưng theo cách khách quan và “giao tiếp trong kinh doanh”. Trong buổi đàm luận của Tu hội Nữ Tử Bác Ái năm 1653, Thánh Vinh Sơn đã hướng dẫn:

Khi  được triệu tập đến cuộc họp mặt để đưa ra ý kiến, trước tiên chúng ta nên đề nghị điều này với Chúa, và khi được hỏi, hãy chuẩn bị trả lời như sau: “Tôi có quan điểm như vậy vì những lý do như vậy và như vậy.” …Nếu như một Chị khác đã nói trước chị em và ý kiến ​​của chị ấy khác với của chị em, chị em phải trả lời lý do chị ấy đã gợi ý bằng cách đưa ra những lý do khác và nói, “về những gì đã được đề cập, đó là như thế hay một điều như vậy, tôi muốn trả lời như vậy hoặc lý do như vậy.” [32]

V. Quản lý nhân sự. Vấn đề nhân sự được đề cập rõ ràng trong các buổi đầm luận của Thánh Vinh Sơn. Phần lớn chương trình họp hành của các buổi đàm luận với Nữ Tử Bác Ái được dành cho các vấn đề về quản lý nhân sự. Một buổi đàm luận ngày 8 tháng 4 năm 1655 được dành hoàn toàn cho việc câu hỏi liệu các Nữ tử được gửi đi truyền giáo ở Nantes có nên rút lui hay không.[33] Trong các tài liệu khác của buổi đàm luận, Thánh Vinh Sơn giải quyết rất cởi mở câu hỏi liệu một ứng viên có nên được phép ở lại cộng đoàn hay bị đuổi đi, và trong hoàn cảnh nào. Đôi khi một ứng viên không được phép tiếp tục vì lý do sức khỏe, vì đang làm công việc của cộng đoàn rõ ràng yêu cầu một thể chất mạnh khỏe. Đôi khi tính cách của ứng viên bị đánh giá là có quá nhiều vấn đề. Trong mọi trường hợp đều có một mức độ trung thực và thẳng thắn đáng ngạc nhiên trong các cuộc đàm luận này. Cho dù mức độ quan tâm đối với các cá nhân liên quan thì rõ ràng là đối với Thánh Vinh Sơn, lợi ích của sứ vụ là quan trọng nhất.

VI. Chi tiết vận hành. Hồ sơ các cuộc gặp gỡ với các Nữ Tử Bác Ái và với các Bà Bác Ái, trình bày rất chi tiết về các phương tiện vì thực hiện sứ vụ. Các Bà Bác Ái được hướng dẫn như trong khóa học điều dưỡng cơ bản:

Cô ấy sẽ đặt khay lên giường, đặt lên đó một khăn ăn, một cái cốc, một cái thìa và một ít bánh mì, hãy rửa sạch tay bệnh nhân rồi nói ân cần với họ. Cô sẽ múc súp vào tô và bày thịt ra đĩa. Cô sẽ sắp xếp mọi thứ lên khay giường, sau đó vui lòng khuyến khích bệnh nhân ăn vì tình yêu của Chúa Giêsu và Mẹ thánh của Ngài. Cô ấy sẽ làm tất cả những điều này một cách đáng yêu như thể chị đang phục vụ chính con trai mình – hay đúng hơn là Chúa, người coi như đã làm cho chính mình những điều tốt đẹp chị ấy làm cho người nghèo.[34]

Mức độ chi tiết này gần với việc quản lý vi mô. Mặt khác, tuy nhiên, Thánh Vinh Sơn có thể không khỏi ngưỡng mộ một người quản lý giỏi. Trong một buổi họp dành cho các Nữ Tử Bác Ái vào năm 1655, rất ít từ đủ để mô tả nhiệm vụ của một Bề trên (Bà Le Gras), người mà ngài cho rằng đang làm tốt công việc của mình: “Chúng ta không cần phải đi xa hơn nữa, vì nhờ ân sủng của Chúa, bà đang làm – và đã luôn làm – thật là một Nữ bề trên tốt bụng lẽ ra phải làm.[35] Vị bề trên ấy sau đó được khen ngợi vì quản lý:

Một phần nhỏ của cải vật chất bà sở hữu; nếu nó thiếu, bà không thể tồn tại… Nhờ ơn Chúa, bà đã quản lý công việc rất tốt – tốt đến mức tôi biết không có nhà nào của chị em ở Paris trong tình trạng bà đang có.[36]

Việc xem xét các tài liệu Vinh Sơn trình bày chi tiết về sự phát triển của các tổ chức do Thánh Vinh Sơn thành lập cho thấy một quan điểm khác đối với chiều hướng lãnh đạo tu hội của ngài. Hình ảnh Thánh Vinh Sơn nổi lên từ việc nghiên cứu chi tiết về tổ chức vừa là sự bổ sung vừa là một sửa lại hình tượng phổ biến của vị thánh. Thánh Vinh Sơn của văn kiện tổ chức vẫn là vị linh mục giản dị, thẳng thắn, hiền lành và vô cùng quan tâm, quan tâm đến phúc lợi tinh thần cũng như thể xác của người nghèo. Nhưng ngài cũng là một người có tài tổ chức, với những kỹ năng của một người được đánh giá cao tư vấn quản lý hoặc lãnh đạo hợp tác. Các tài liệu giúp giải thích sự thành công và sự tồn tại của các tổ chức do ngài thành lập. Từ góc độ hiện đại của lý thuyết và thực tiễn tổ chức, ngài đã làm được nhiều điều đúng lý:

  • Sứ vụ của tổ chức được xác định rõ ràng, và được xây dựng trên nền tảng thiêng liêng vững chắc nhưng thực tế.
  • Kết quả mong đợi được xác định rõ ràng.
  • Cơ cấu tổ chức đơn giản, hiệu quả và minh bạch.
  • Quá trình ra quyết định thì thận trọng bao gồm thông tin và hiểu biết của tất cả các thành viên.
  • Các phương tiện để đạt được sứ vụ (hoặc kết quả) của tổ chức đã được cân nhắc kỹ lưỡng (mặc dù Vinh Sơn có thể đã mắc phải một số lỗi trong quản lý vi mô).
  • Có sự quan tâm đặc biệt đến nhân sự, cuối cùng thì đó là đúng người làm cho tổ chức hoạt động hiệu quả.

Từ góc nhìn tổng thể, bản chất thành tựu của Thánh Vinh Sơn hiện rõ. Ngài không chỉ truyền cảm hứng cho hoạt động bác ái vĩ đại mà còn tổ chức nó và thực hiện nó hiệu quả.

Thánh Vinh Sơn đã giải quyết được hai vấn đề trong thời gian của mình: vấn đề mối liên kết và vấn đề đòn bẩy.

Vấn đề liên kết có thể được phát biểu: làm thế nào mà cá nhân một người tìm ra cách hiệu quả để phục vụ người nghèo, sử dụng tài năng và nguồn lực cụ thể, trong thời gian sẵn có? mạng lưới tổ chức Vinh Sơn đã cung cấp một nơi cho mọi người ở mọi tầng lớp trong cuộc sống – từ tầng lớp quý tộc và giàu có, đến những người phụ nữ nông dân nghèo nhất – cho đến trở nên kết nối với một tổ chức lớn hơn. Hành động tử tế ngẫu nhiên có thể là tuyệt vời trong chính họ. Nhưng khi liên kết với nhau, khi bác ái được tổ chức thì bản thân người nghèo được phục vụ tốt hơn. Các gia đình nghèo ở Châtillon rõ ràng đã khá giả hơn khi kế hoạch được thực hiện tại chỗ để cung cấp trợ giúp một cách nhất quán, hàng ngày. Và những người chăm sóc bản thân họ làm việc hiệu quả hơn và được khuyến khích tiếp tục nỗ lực, thông qua việc liên kết với một tổ chức sơ khai.

Vấn đề về đòn bẩy cũng tương tự: Làm thế nào để tối đa nguồn lực về thời gian, sức lực và của cải được cam kết phục vụ nghèo? Đối với Thánh Vinh Sơn, tổ chức một lần nữa lại là câu trả lời. Các tổ chức tạo ra một hệ thống bác ái được duy trì theo thời gian. Nó kêu gọi hoặc thúc đẩy cam kết hơn nữa của một cá nhân, cũng như truyền cảm hứng và tạo ra những hành động bác ái của người khác. Các quỹ được cung cấp bởi gia đình de Gondi để tài trợ cho Tu hội truyền giáo đã thúc đẩy việc quyên góp thêm tài sản thay mặt cho người nghèo.[37]Tổ chức tăng cường hành động bác ái đơn lẻ bằng cách kêu gọi và tạo thêm hoạt động từ thiện.

Trong giải pháp của mình cho các vấn đề liên kết và đòn bẩy, Thánh Vinh Sơn đã tạo ra một cơ cấu tổ chức mới cho hoạt động bác ái ở Pháp thế kỷ XVII trông rất giống với hệ thống tổ chức phi lợi nhuận các tổ chức từ thiện xuất hiện ở Hoa Kỳ vào thế kỷ 20 thế kỷ.

Việc Tổ chức Bác ái trong thế kỷ 21

Chúng ta có thể học được gì từ kinh nghiệm của Thánh Vinh Sơn và thiên tài tổ chức để phục vụ hiệu quả người nghèo ở thời đại chúng ta? Trước hết, chúng ta cần thừa nhận rằng xã hội ngày nay, đặc biệt là chính phủ và kinh tế chính trị, có nhiều ý nghĩa phức tạp hơn hơn thời của Thánh Vinh Sơn. Ở châu Âu và Bắc Mỹ, chính phủ đã tài trợ và  cấp ngân sách cho các chương trình phúc lợi xã hội cung cấp dịch vụ đối với người nghèo theo đúng nghĩa đen là điều không thể tưởng tượng được đối với Thánh Vinh Sơn và những người cùng thời với ngài.

Ở một mức độ lớn hơn, việc tổ chức chăm sóc bác ái trong thế kỷ này đặt ra các câu hỏi về chính sách công. Ví dụ, chương trình nghị sự chính trị ở Hoa Kỳ bao gồm các vấn đề mang tính hệ thống như làm thế nào để đảm bảo chăm sóc y tế cho hơn bốn mươi triệu công dân không có bảo hiểm, chưa kể đến số lượng người nhập cư không xác định đang cư trú trong biên giới của chúng ta. Hoặc thế nào để cung cấp thu nhập cho những người lao động không mong muốn đó một công nghệ dựa trên nền kinh tế để lại phía sau.

Trong khi thừa nhận vai trò quan trọng của việc phát triển chính sách và vận động thay mặt cho người nghèo, xã hội thế kỷ 21 vẫn phụ thuộc phần lớn vào hoạt động từ thiện tự nguyện để lấp đầy những khoảng trống hệ thống phúc lợi của chính phủ. Ở Mỹ, một “hệ thống” các tổ chức phi lợi nhuận đã xuất hiện và trở thành một phần của giải pháp, và cung cấp một chiều hướng mới về cơ hội để giải quyết các vấn đề của sự liên kết và đòn bẩy trong thời đại chúng ta. Một câu hỏi dành cho sứ vụ Vinh Sơn đối với người nghèo trong thế kỷ 21 là: Làm thế nào chúng ta hiểu và tận dụng các cơ hội trong lĩnh vực tổ chức phi lợi nhuận, ít nhất là trong Hoa Kỳ? Câu hỏi đó yêu cầu trình bày ngắn gọn về khu vực phi lợi nhuận và vai trò của nó trong xã hội Mỹ.

Nửa sau thế kỷ 20 ở Hoa Kỳ đã chứng kiến ​​sự tăng trưởng gần như theo cấp số nhân trong “lĩnh vực phi lợi nhuận”. Các Thuật ngữ “lĩnh vực” (một hình ảnh từ hình học) xác định một phần của kinh tế xã hội được tổ chức khác với ba lĩnh vực còn lại: lĩnh vực hộ gia đình (tiêu dùng hàng hóa và dịch vụ của cá nhân), lĩnh vực chính phủ (hàng hóa và dịch vụ công được thanh toán bằng thuế) và lĩnh vực kinh doanh (bán hàng hóa và dịch vụ để kiếm lợi nhuận cho chủ sở hữu). Các tổ chức trong khu vực phi lợi nhuận cung cấp những dịch vụ cần thiết phục vụ xã hội nhưng với hạn chế là không được hưởng bất kỳ lợi nhuận nào được phân phối cho những người nắm quyền kiểm soát tổ chức. Công nhận đóng góp của họ cho xã hội, các tổ chức đó được hưởng quy chế miễn thuế.

Sự tăng trưởng, quy mô và tầm quan trọng của khu vực phi lợi nhuận ở Hoa Kỳ được Michael O’Neill phân tích chi tiết trên tạp chí Nonprofit Nation: A New Look at the Third America- Một cái nhìn mới về nước Mỹ thứ ba.[38] O’Neill truy dấu vết, ngay từ năm 1601 ở Luật Anglo-Saxon, nguyên tắc miễn thuế, một tổ chức cung cấp lợi ích công cộng mà không mang lại lợi nhuận cho người đứng đầu. Khái niệm đó đã được chuyển sang nước Mỹ thuộc địa và tiếp tục ở chính quyền quốc gia và tiểu bang Mỹ. Nguyên tắc đi vào trường hợp luật của Mỹ thông qua quyết định của Tòa án Tối cao liên quan đến Đại học Dartmouth vào năm 1819, trong đó mô tả “các tổ chức từ thiện” là một tổ chức riêng biệt hạng mục hoặc lĩnh vực. Nói thêm về khía cạnh xã hội, năm 1835 Tocqueville lưu ý xu hướng bất thường (đối với anh ta) của người Mỹ là tham gia các hiệp hội cách “tự nguyện”.

Năm 1913, luật thuế thu nhập quốc gia đã quy định tình trạng miễn thuế của các tổ chức phi lợi nhuận. IRC 501-c-3 đã trở thành danh mục được biết đến nhiều nhất nhưng mã số thuế bao gồm 501-c-1 đến 27, cộng thêm các nhóm khác cũng vậy. Vào những năm 1930, chính phủ liên bang ra đời với tư cách là nhà cung cấp phúc lợi, nhưng tiền liên bang được trao trực tiếp cho cá nhân. Điều đó đã thay đổi trong các chương trình Xã hội vĩ đại những năm 1960; lần đầu tiên, chính phủ liên bang sử dụng các tổ chức phi lợi nhuận như một mắt xích quan trọng trong việc phân phối vốn vì lợi ích công cộng. Năm 1980, vai trò ngày càng tăng của các tổ chức phi lợi nhuận được đánh dấu bởi quỹ của Khu vực Độc lập – một tổ chức đại diện và hỗ trợ khu vực phi lợi nhuận nói chung. Mối quan hệ của các tổ chức phi lợi nhuận với chính phủ thông qua mã số thuế cung cấp số liệu để lập biểu đồ tăng trưởng của lĩnh vực này trongHoa Kỳ, được tính thông qua số lượng đơn đăng ký trạng thái phi lợi nhuận mà Sở Thuế vụ nhận được. Năm 1963, IRS đã nhận được 4.871 đơn đăng ký như vậy. Đến năm 2000, con số đó đã tăng lên 67.267.[39] Số lượng các tổ chức từ thiện phi lợi nhuận phi tôn giáo tăng từ 17.500 năm 1946 lên 744.000 năm 2000.[40] Theo O’Neill, toàn bộ khu vực phi lợi nhuận hiện nay:

  • Chiếm 5-10% nền kinh tế cả nước. .
  • Chiếm 8 phần trăm nhân viên dân sự..
  • Có nhiều nhân viên dân sự hơn liên bang và 50 chính quyền các bang cộng lại.
  • Tạo ra doanh thu vượt tổng thu nhập quốc nội sản phẩm của tất cả ngoại trừ sáu quốc gia nước ngoài: Nhật Bản, Đức, Anh, Pháp, Ý và Trung Quốc.[41]

Vào đầu thế kỷ 21, tổ chức thành tựu của các tổ chức phi lợi nhuận mang lại những cơ hội chưa từng có cho đạt được mục đích lớn lao của Thánh Vinh Sơn là việc phục vụ được tổ chức tốt cho nghèo. Đồng thời, năng lực của các tổ chức hiện đại tăng cường kết quả của sự thất bại của tổ chức. Những cạm bẫy và khả năng là được tiết lộ trong những câu chuyện có thật của hai tổ chức.

Năm 1992, William Aramony là chủ tịch của United Way of America, tổ chức bảo trợ quốc gia cho các chi hội United Way địa phương trên khắp Hoa Kỳ. Vào thời điểm đó, United Way là kênh ưu việt cho hoạt động từ thiện tại nơi làm việc. Các khoản khấu trừ từ tiền lương của từng công nhân được đóng góp trực tiếp vào United Way và phân phối cho dịch vụ phi lợi nhuận của thành viên cung cấp địa phương. Vào thời điểm đó, United Way đã huy động được 3 tỷ USD hàng năm trong sự hỗ trợ của 42.000 cơ quan.[42]

Vào tháng 2 năm 1992, nhiều cáo buộc lan rộng trên báo chí đã buộc tội nhiều hành vi gian lận, quản lý yếu kém và chiếm đoạt tiền, buộc hội đồng quản trị United Way phải loại ông khỏi chức vụ chủ tịch tổ chức. Vào ngày 3 tháng 4 năm 1995, Aramony bị kết án tại tòa án liên bang  về 25 tội danh bao gồm gian lận, giao dịch tiền tệ bất hợp pháp, và nộp tờ khai thuế giả. Anh ta đã phải ngồi tù 84 tháng và bị bị phạt 300.000 USD

Vụ bê bối Aramony đã gây tổn hại to lớn cho United way. Các chi hội địa phương đã ngừng đóng góp 1% của họ vào tổ chức quốc gia. Các giám đốc điều hành và nhân viên của United Way đã xấu hổ và mất tinh thần. Thời báo phi lợi nhuận (The NonProfit Times) đã ghi nhận vào tháng 3 năm 2002:

Thậm chí ngày nay, các trang “câu hỏi thường gặp” của vô số trang web UW địa phương thậm chí còn không tồn tại khi câu chuyện được biết đến cách đây một thập kỷ bao gồm ý kiến ​​về Aramony, khoảng cách của các tổ chức địa phương khỏi những gì đã xảy ra ở UWA. [43]

Trong khi tổ chức United Way cống hiến hết mình cho việc “kiểm soát thiệt hại,” quyên góp cho các dịch vụ cho người nghèo bị ảnh hưởng. The National committee for resposive philandthropy lưu ý vào năm 1997 rằng mặc dù “tổng số tiền quyên góp tư nhân ở Mỹ tăng 24% từ năm 1992 đến năm 1996, .United Ways báo cáo mức tăng trưởng chỉ 6,9% trong bốn năm hậu Aramony.”[44]

The United Way là câu chuyện về việc người nghèo bị tổn thương như thế nào khi sự lãnh đạo phi lợi nhuận thất bại. Cũng có nhiều câu chuyện thành công, minh họa năng lực to lớn của các tổ chức phi lợi nhuận trong việc xoa dịu nỗi đau của con người. Một phát minh phi lợi nhuận tương đối gần đây là Second Harvest, một mạng lưới quốc gia gồm 200 ngân hàng thực phẩm trên khắp quốc gia thu thập và phân phát thực phẩm cho người đói. Nó được tạo ra để tiếp cận kho lương thực có thể bị lãng phí và phân phối nó tới một mạng lưới các kho chứa thực phẩm và các cơ quan tương tự cung cấp thực phẩm trực tiếp cho người đói. Trung tâm Lưu trữ Thực phẩm Chicago (The Chicago Food Depository) là một trong những ngân hàng thực phẩm địa phương lớn nhất trong mạng lưới Second Havest. Tổ chức này của Chicago hiện nay phục vụ 310.000 người lớn và trẻ em hàng năm, cung cấp 83.500 bữa ăn mỗi ngày, 365 ngày một năm. Năm 2002, Cơ quan Lưu trữ Thực phẩm Chicago (The Chicago Food Depository) đã tặng thực phẩm trị giá hơn 54 triệu USD.[45] Nguồn của phần lớn thực phẩm là sự quyên góp từ các chính phủ, nhà sản xuất và phân phối thực phẩm. Ví dụ, Oscar Mayer đã sản xuất 100.000 chiếc xúc xích mỏng quá 1/16 inch; thay vì vứt chúng đi họ đã tặng chúng cho Chicago Food depository Ở cấp quốc gia, Second Harvest nhận được 450 USD đóng góp trị giá hàng triệu USD từ các công ty thực phẩm đó, trong đó 210 triệu USD chỉ đến từ 10 công ty.[46]The Chicago Food depository cũng được hưởng lợi từ các sự kiện lớn; vào lúc kết thúc Giải golf mỹ  mở rộng vừa qua, Tổng cục Thực phẩm thu về 52.167 pound thực phẩm còn sót lại và phân phát cho người nghèo.[47]

Ở Chicago, việc đóng góp thực phẩm trước đây chỉ giới hạn ở những mặt hàng để lâu được. Giờ đây, tổ chức có thể xử lý ngay cả những sản xuất thông qua hệ thống kiểm kê đúng lúc, được làm lạnh tốt hơn vận tải và hệ thống đặt hàng dựa trên internet. Kho thực phẩm gần đây đã đặt 18 tủ lạnh và 14 tủ đông tại các bếp nấu súp ở địa phương và nơi trú ẩn để giữ trái cây, thịt và rau tươi lâu hơn.[48] Tổ chức này hiện đang xây dựng một nhà kho mới rộng 217.000 foot vuông ở phía nam Chicago, nơi sẽ tăng gấp đôi công suất phân phối từ khoảng 40 lên 80 triệu pound thực phẩm mỗi năm [49]

Hệ thống lưu trữ thực phẩm được hưởng lợi từ thuế liên bang quy định khuyến khích các doanh nghiệp quyên góp những vật dụng có thể ăn được. Pháp luật thuế hiện hành ở Hoa Kỳ cho phép các công ty trích tới 10% lợi nhuận của họ để quyên góp thực phẩm dưới dạng khấu trừ.

Một đề xuất lập pháp mới sẽ nâng mức trần đó lên 20%. Biện pháp sẽ tiêu tốn của Kho bạc liên bang 2,1 tỷ USD trong thập kỷ tới, nhưng nó sẽ thúc đẩy nhiều hơn thế trong việc cung cấp thực phẩm miễn phí cho người nghèo.[50] Sự hợp tác của khu vực công và tư nhân để mang lại lợi ích cho một dịch vụ phi lợi nhuận nhà cung cấp đại diện cho một sự sắp xếp có thể khiến Vinh Sơn mỉm cười đánh giá cao – bởi vì bản thân ngài là một chuyên gia nêu lên cùng các hệ thống hỗ trợ tài chính phức tạp cho nhiều tổ chức từ thiện của mình tổ chức.[51]

Sự thành công to lớn của Trung tâm Lưu trữ Thực phẩm Chicago và tổ chức mẹ của nó, Second Harvest, chắc chắn là một trong những tổ chức những đổi mới quan trọng về mặt tổ chức trong thập kỷ qua trong việc giảm bớt đói cho người nghèo. Thánh Vinh Sơn có thể tuyên bố: “bác ái thật vĩ đại, và nó thực sự cần được tổ chức tốt.” Mặt khác, sự thất bại của lãnh đạo tổ chức phi lợi nhuận, như trong vụ bê bối United Way Aramony, minh họa tác hại có thể gây ra cho người nghèo khi một tổ chức thất bại trong nhiệm vụ của mình do thiếu năng lực hoặc hành động sai trái.

Kết luận: Phải làm gì?

Nếu cái nhìn này về hoạt động tổ chức của Thánh Vinh Sơn đã giúp ích để làm nổi bật kỹ năng và thành công của ngài trong việc tạo ra các tổ chức lâu dài để phục vụ người nghèo, điều đó chỉ ra hướng đi nào cho Đặc sủng Vinh Sơn trong thế kỷ 21?

Chúng ta hãy quay lại một chút với trải nghiệm của Thánh Vinh Sơn tại Châtillon. Lời rao giảng của ngài đã truyền cảm hứng cho một phản ứng đáng chú ý về việc chăm sóc một phần của ngôi làng. Thánh Vinh Sơn đánh giá bác ái tự phát tuôn ra cách hào phóng và đã tổ chức nó để đạt được kết quả hiệu quả và lâu dài, luôn cần xác định và giảm bớt các vấn đề của người nghèo, như Thánh Vinh Sơn đã làm. Nhưng trong thế kỷ của chúng ta, cũng như thế kỷ 17, vẫn là “lòng bác ái vĩ đại” đáp ứng một cách tự nhiên đến nhu cầu của con người. Ứng phó với thảm họa ngày 11 tháng 9 năm 2001, cung cấp một minh họa rất hiện đại về sự hào phóng tự phát.Vụ khủng bố khiến 3.000 người thiệt mạng, hàng nghìn gia đình thiệt mạng đấu tranh không chỉ với nỗi đau tàn khốc của cá nhân, mà còn với những nỗi đau nghiêm trọng vấn đề kinh tế. Rộn ràng quyên góp cho các nạn nhân các gia đình đã huy động được 2,3 tỷ USD chỉ trong vài tuần. Vấn đề là không phải làm thế nào để huy động đủ tiền; vấn đề là làm thế nào để phân phối số đô la được trao dồi dào như vậy. (Văn phòng kinh doanh tốt hơn đảm nhận trách nhiệm giám sát các khoản đóng góp, để đảm bảo rằng vốn đã đạt được mục tiêu dự kiến.)[52]

Nhiệm vụ xác định và đặt tên các vấn đề của người nghèo luôn ở bên chúng ta. Nhưng đó không phải là nhiệm vụ duy nhất. Như Vinh Sơn đã chứng minh tại Châtillon và trong suốt cuộc đời của mình, bước tiếp theo là tổ chức lòng bác ái vĩ đại xuất phát từ lòng tốt tuyệt đối của con người, và làm cho nó hiệu quả.

Đối với phong trào Vinh Sơn trong thế kỷ 21, ví dụ của Vinh Sơn gợi ý hai nhiệm vụ bao trùm. Đầu tiên là nghiêm túc sử dụng và phát huy tiềm năng to lớn của khu vực phi lợi nhuận để phục vụ người nghèo. Đối với những người theo Thánh Vinh Sơn, thách thức là trở thành những người thực hành chuyên nghiệp về nghệ thuật và khoa học tổ chức, giống như ngài đã làm. Sự phức tạp các tổ chức từ thiện phi lợi nhuận, những tổ chức đã hoạt động tồn tại cũng như những cái mới chưa được phát minh, đưa ra giải pháp cho vẫn còn tồn tại những vấn đề về liên kết và đòn bẩy. Làm sao tổ chức từ thiện có thể hành động của một người có thể được liên kết với những người khác và làm thế nào họ có thể tạo ra còn làm từ thiện hơn nữa, với kết quả hiệu quả hơn?

Thành công trong thử thách thu hút các cơ hội trong khu vực phi lợi nhuận lại mang đến thách thức thứ hai, một thách thức chỉ ám chỉ đến bài viết này. Đó là thách thức trong việc giữ cho tổ chức và lãnh đạo tận tâm với sứ mệnh. Đối với Thánh Vinh Sơn, điều đó có nghĩa là luôn coi việc phục vụ người nghèo là công việc của Thiên Chúa. Bên cạnh đó, cá nhân là một người thánh thiện, Thánh Vinh Sơn đã truyền tải “các hoạt động từ thiện” của mình một tinh thần tổ chức thực tế. Giữa đa dạng tôn giáo và triết học của thế kỷ 21, nhiệm vụ đó trở nên vô cùng thách thức hơn. Nhưng phục vụ những người cần giúp đỡ là điều đơn giản nhất có thể đạt được từ nhiều truyền thống tôn giáo và triết học những con đường. Hướng đi của một người không quan trọng, miễn là chúng ta đến và học cách cộng tác thực hiện nhiệm vụ chung là phục vụ người nghèo.

Lm. Phêrô Phạm Minh Triều, CM chuyển ngữ


[1] Tiến sĩ Thomas G. Fuechtmann, hiện là Giám đốc Điều hành về Quan hệ Cộng đồng và Chính phủ tại Đại học DePaul, đồng thời giảng dạy tổ chức phi lợi nhuận về Chương trình sau đại học về dịch vụ công của DePaul.

[2] Andre Dodin, CM., Vincent de Paul and Charity: A Contemporary Portrait of His Life and Apostolic Spirit (New York: New City Press, 1993), 47.

[3] Like a Great Fire, Edward Udovic, C.M., ed., English edition (Strasbourg: Editions du Signe, 1995), 16

[4] Dodin, Vincent de Paul, 47

[5] Like a Great Fire, 17.

[6] Ibid.,

[7] Dodin, Vincent de Paul, 50.

[8] Theo Dodin, lực đẩy nghiên cứu này “bắt đầu từ những bức thư và đàm luận của Vinh sơn, được xuất bản lần đầu tiên cho công chúng vào năm 1881. Ấn bản các Thư từ, Đàm luận và Tài liệu của Pierre Coste năm 1920-1925 đã mở ra một xu hướng mới làn sóng nghiên cứu, viết lách và suy ngẫm.” (Ibid.) Bản dịch tiếng Anh của Vincent’s các bài viết đã tiến triển bao gồm các tập 1-8, cùng với 13a và b. Vincent De Paul: Thư từ, Đàm luận, Tài liệu, Marie Poole, D.C., trans. và ed., et al, Vols. 1-8, 13a&b (Hyde Park, N.Y.: Nhà xuất bản Thành phố Mới, 1985-2003). Sau đây gọi là CCD.

[9] Hugh O’Donnell, “Preface” in Dodin, Vincent de Paul, 7.

[10] Dodin, Vincent de Paul, 73

[11]Ibid.

[12] CCD 13a and 13b.

[13] John Carver, Boards that Make a Difference (San Francisco: Jossey-Bass, 1997); and Reinventing Your Board (San Francisco: Jossey-Bass, 1997).

[14] CCD 13b, 230-235.

[15] CCD 13b, 232.

[16] CCD 13b, 231.

[17] CCD 13b, 233.

[18] CCD 13b, 234.

[19] Ibid.

[20] Ibid.,

[21] Carver, Reinventing Your Board, 135-156

[22] CCD 13b,3.

[23] CCD 13b, 1.

[24] CCD 13b, 271.

[25] CCD 13b, 216.

[26] CCD 13b, 5-19.

[27] CCD 13b, 17.

[28] CCD 13b, 386.

[29] Ibid.

[30] CCD 13b, 387

[31] CCD 13b,407.

[32]  CCD 13b, 312.

[33] CCD 13b, 318-323.

[34] CCD 13b, 13.

[35] CCD 13b, 324.

[36] CCD 13b, 325.

[37] See the study “Saint Vincent de Paul and Money” by John Rybolt, C.M. (article in this volume).

[38] Michael O’Neill, Nonprofit Nation: A New Look at the Third America (San Francisco: Jossey-Bass, 2002). The following paragraphs are based on O’Neill, 1-19.

[39] Ibid., 19.

[40] Ibid, 17.

[41] Ibid., 12.

[42] “United Way Head Resigns Over Spending Habits,” Washington Post, February 28, 1992.

[43] Matthew Sinclair, “William Aramony Is Back On The Streets,” The NonProfit Times, http:/ www.nptimes.com/MarO2/npt2. Ví dụ: trang web của United Way của Quận Snohomish, Washington, có tuyên bố từ chối trách nhiệm này: “United Way of Snohomish Quận chưa bao giờ bị ảnh hưởng trực tiếp bởi các hành vi bất hợp pháp của William Aramony. Tuy nhiên, khi cuộc tranh cãi bắt đầu, các thành viên hội đồng United Way của Quận Snohomish, các tình nguyện viên và nhân viên quan ngại sâu sắc về sự xói mòn lòng tin của công chúng và các trường hợp về sự quản lý quá mức và yếu kém tại UWA. United Way của Quận Snohomish tin rằng Việc tuyên án ông Aramony và hai cựu giám đốc điều hành khác của UWA là cần thiết các bước hướng tới việc khôi phục niềm tin lâu dài vào United Way of America và, bằng cách hiệp hội, liên hiệp độc lập địa phương trên khắp cả nước. Đường thống nhất của Quận Snohomish đang dẫn đầu sự thay đổi của cộng đồng để cải thiện cuộc sống của người dân trong suốt cộng đồng.” Truy cập trực tuyến tại http://www.uwsc.org/newsroom/aramony.pdf.

[44] National Committee for Responsive Philanthropy, “Charity in the Workplace 1997,” http:/ /www.ncrp.org/reports/charity97.htm.

[45] Delroy Alexander, “Bigger Portions for Food Banks,” Chicago Tribune, May 25, 2003.

[46] Ibid.

[47] Highlights – News Items from the Greater Chicago Food Depository, Summer 2003.

[48] Ibid.

[49] Sufiya Abdur, “Food Bank Set to Double Its Impact,” Chicago Tribune, October 16, 2002.

[50] Alexander, “Bigger Portions.”

[51] Cf. John Rybolt, CM., “Saint Vincent and Money.”

[52] Association of Fundraising Professionals, “Sept. 11 Reports Update Giving Information…,” October 24, 2003, http: / /www.afpnet.org.