Chúa nhật I Mùa Vọng – Năm C

0
475

(Bài đọc I: Gr 33:14-16; Bài đọc II: 1 Tx 3:12—4:2; Tin Mừng: Lc 21:25-28, 34-36)

Sự chuẩn bị của con tim

Hôm nay chúng ta bắt đầu Mùa Vọng, mùa chuẩn bị và tưởng nhớ. Sự chuẩn bị của chúng ta là dành cho “Vua của các vua” mà chúng ta cử hành hôm nay, hy vọng và mong đợi rằng Ngài sẽ ngự vào tâm hồn và nhà của chúng ta vào ngày Giáng sinh, với tất cả sự bình an và vui mừng mà chỉ có Thiên Chúa yêu thương và Đấng Cứu Thế mới có thể mang lại.

Mùa Vọng – trong chính ý nghĩa của nó – mời gọi chúng ta nhìn về phía trước, chứ không phải quay lại. Và nó mời gọi chúng ta không chỉ hướng tới lễ kỷ niệm Giáng Sinh, ngày Chúa Giêsu sinh ra lần đầu tiên đến bằng xương bằng thịt, mà còn hơn thế nữa, trong những tuần đầu tiên của Mùa Vọng này, là hướng đến sự viên mãn cuối cùng của cuộc quang lâm lần thứ hai của Chúa Kitô. Thay vì nhắc nhở chúng ta về những câu chuyện Giáng Sinh mà chúng ta biết rất rõ – theo Đức Maria và Thánh Giuse trên hành trình dẫn đến máng cỏ, hay nhìn thấy các mục đồng với đàn chiên của họ – bản văn Kinh Thánh mà chúng ta đọc vào đầu Mùa Vọng nhắc nhở chúng ta rằng, chúng ta đang chờ đợi, để Chúa Kitô đến trong vinh quang, trong sự phán xét và công lý, để chúng ta chờ đợi Nước Thiên Chúa viên mãn.

Trong Bài đọc thứ nhất, trích sách Ngôn sứ Isaia (2:1-5), chúng ta nghe vị ngôn sứ vào đầu thế kỷ thứ 8 trước Công nguyên ca ngợi những phúc lành vĩ đại trong tương lai dành cho Giêrusalem sắp bị người Assyria phá hủy. Giêrusalem được người Do Thái coi là trung tâm của thế giới, và nơi hiện diện và quyền năng của Chúa nằm ở đó. Bây giờ nó sắp bị phá hủy, nhưng một ngày mới sẽ đến và nó sẽ lại tỏa sáng với ánh sáng vĩnh cửu. Mục đích của ngôn sứ Isaia là bảo dân chúng sự chuẩn bị cho thời điểm đó ngay bây giờ, trở về với Chúa ngay bây giờ, và không chờ đợi thêm một phút nào nữa, vì “Đức-Chúa-là-sự-công-chính-của-chúng-ta!” (Gr 33, 16).

Thánh Vịnh Đáp Ca (122:1-9) lấy cùng một chủ đề, nhưng vào thời điểm muộn hơn nhiều khi dân Israel đang trở về từ cuộc lưu đày ở Babylon. Cuối cùng họ đã nhận được thông điệp mà Isaia đã rao giảng trước đó. Bây giờ họ đang trở về Giêrusalem và đang thực hiện một giấc mơ đã xa lánh họ hơn 50 năm.

Bài đọc thứ hai, trích từ Thư Thánh Phaolô gửi tín hữu Rôma (13:11-14). Ở đó, chúng ta nghe Thánh Phaolô khuyên nhủ các Kitô hữu tiên khởi hãy chuẩn bị đón Chúa đến. “Lá thư” này được viết vào thời điểm rất khó khăn đối với những kitô hữu đầu tiên, giống như người Do Thái thời Isaia. Các điều kiện đều giống nhau, ngoại trừ lần này chính người La Mã chuẩn bị phá hủy Giêrusalem. Thánh Phaolô khuyên các Kitô hữu hãy sẵn sàng chịu khổ, nếu cần, vì đức tin và Thiên Chúa của họ, “vậy nhân danh Chúa Giê-su, chúng tôi xin, chúng tôi khuyên nhủ anh em hãy tấn tới nhiều hơn nữa” (1 Tx 4,1). Điều này cho chúng ta thấy cần phải cố gắng hơn nữa trong đời sống thiêng liêng của mình.

Trong Bài đọc Tin Mừng theo Tin Mừng Thánh Matthêu (24:37-44), chúng ta nghe điều thường được gọi là “ngày tận thế nhỏ” hay lời tiên đoán của Chúa Giêsu về việc thành Giêrusalem bị tàn phá vào năm 70 sau Công Nguyên. Ở đây, như trong lá thư của Thánh Phaolô ở trên, các Kitô hữu tiên khởi được khuyên nên cầu nguyện và chuẩn bị cho điều mà đối với họ dường như là “ngày tận thế”. Tuy nhiên, đối với những người đang sống theo lời dạy của Chúa Giêsu Kitô thì ngày tận thế của thế giới này chỉ là sự khởi đầu của thiên đàng.

Các bài đọc cuối Mùa Thường Niên (Chúa nhật tuần trước) và phần đầu Mùa Vọng (hôm nay) chứa đầy những điều dường như u ám và diệt vong; nhưng chúng chỉ là những lời nhắc nhở rằng cuộc sống này, thế giới này chỉ là tạm thời và chúng ta nên nhìn về tương lai, về Giêrusalem Mới trên thiên đàng. Điều đó không có nghĩa là chúng ta không nên tận hưởng cuộc sống trên trái đất này, nhưng nó có nghĩa là chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng vì “chúng ta không biết ngày, giờ”. Tuy nhiên, sự chuẩn bị của chúng ta phải ở việc kiểm điểm tâm hồn của chúng ta với Thiên Chúa trong Chúa Giêsu Kitô. Có nghĩa là chúng ta phải thay đổi lối sống của mình cho phù hợp với thời đại của Thiên Chúa: “Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng sự đời, kẻo Ngày ấy như một chiếc lưới bất thần chụp xuống đầu anh em” (Lc 21, 34).

Việc cần thiết là phải có một sự chuẩn bị kỹ lưỡng trong tâm hồn mình chờ đợi ngày Chúa đến. Để chuẩn bị cho Mùa Vọng này, chúng ta đã vừa đọc thông điệp mới của Đức Thánh Cha Phanxicô, Dilexit Nos nói về Thánh Tâm Chúa Giêsu, được phát hành vào cuối tháng 10 vừa qua. Thông điệp đó bắt đầu không phải bằng cách nhìn ngay vào trái tim của Chúa Giêsu, mà bằng cách hỏi “Chúng ta có ý gì khi nói ‘trái tim’?” Và điều này cũng thật thích hợp để suy nghĩ vào đầu Mùa Vọng này. Tâm hồn chúng ta là yếu tố quan trọng trong khi chờ đợi Chúa đến. Đức Thánh Cha Phanxicô nói về trái tim hay tâm hồn “như một cái cốt lõi ẩn giấu bên dưới mọi vẻ bề ngoài, ngay cả bên dưới những suy nghĩ hời hợt có thể khiến chúng ta lạc lối”; đó cũng là “nơi của sự chân thành, nơi không có chỗ cho sự lừa dối và trá hình”; đó là “nơi” xác thực, có thật, hoàn toàn là “chúng ta là ai”.

Do đó, chúng ta hãy bắt đầu Mùa vọng bằng cách nhìn vào tâm hồn mình, xem những gì đang diễn ra ở đó, nó có phù hợp với tinh thần Tin Mừng hôm nay hay không? Nếu không, nó đòi hỏi chúng ta phải hoán cải và làm mới lại tâm hồn mình, con tim của mình, cho xứng đáng với ơn cứu độ đang gần tới với chúng ta.

Lm Phêrô Phạm Minh Triều, CM