Sự tế nhị: Suy niệm Tin Mừng Mc 7,31-37

0
1287

Sống giữa đời thường, chúng ta ít nhiều đã gặp được những sự may mắn hay những điều làm ta hài lòng. Tuy nhiên, cuộc sống có mặt trái của nó. Không ít lần, chúng ta cũng gặp phải những chuyện không vui hay những chuyện khiến ta ở tình thế lưỡng nan, nhất là những chuyện không may xảy cho ta hoặc cho người khác. Vậy trước những sự việc như thế, điều gì giúp chúng ta hành xử để vừa giải quyết được chuyện của mình vừa giúp ích cho người khác mà không làm cho họ cảm thấy bị tổn thương? Thưa, đó là sự tế nhị. Sự tế nhị trong tình thương sẽ giúp cho tình huống giảm đi không khí ngột ngạt của sự việc, đồng thời cũng giúp cho thiện ích chung được thực hiện. Chính trong ý nghĩa này mà tôi muốn chia sẻ đôi dòng suy niệm về sự tế nhị, ngang qua hành động chữa lành của Đức Giêsu cho một anh vừa điếc vừa ngọng ở trong đoạn Tin Mừng vừa nghe.

Theo bản văn, tác giả Mác-cô ghi lại: “Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giêsu, và xin Người đặt tay trên anh. Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh” (Mc 7,32-33).

Một câu hỏi được đặt ra ở đây là: tại sao Đức Giêsu phải kéo anh vừa điếc vừa ngọng kia ra khỏi đám đông để chữa mà không chữa ngay chỗ đó? Hành động của Đức Giêsu cho ta thấy rằng, một đàng, Ngài muốn tỏ ra mình như một thầy thuốc thông thường, như: đặt ngón tay vào lỗ tai và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi, để loại bỏ đi quan niệm của người Do-thái đang có về Đấng Mêsia, một Đấng có quyền năng bằng những việc lạ lùng và hiển hách; đàng khác, Ngài muốn làm cho dân chúng tin vào Ngài một cách tiệm tiến. Bởi vì Ngài biết rằng, tin vào một điều gì đó đòi hỏi phải trải qua một tiến trình từ từ, nhất là trong bối cảnh tôn giáo thời ấy. Vì thế, sau khi chữa lành bệnh, Ngài cấm họ không được nói với ai khác về chuyện vừa xảy ra. Rõ ràng, hành động và cách thức chữa lành của Đức Giê-su nói lên một cử chỉ rất tế nhị. Điều này minh chứng rằng, lối hành xử tế nhị của Đức Giê-su xuất phát từ một tình thương và một sự quan tâm dành cho người khác. Thực vậy, nếu không yêu thương và quan tâm đến ai, ta sẽ chẳng cần phải suy nghĩ để tìm ra một lối hành xử sao cho tốt với người ấy. Người ấy có bị sao, có gặp chuyện gì không may, hay có như thế nào, ta cũng chẳng để tâm suy nghĩ.

Trong Tin Mừng, ta gặp rất nhiều lối hành xử tế nhị của Đức Giê-su. Chẳng hạn như ở bữa tiệc ly, Đức Giê-su đã không nói thẳng kẻ phản bội là ai, vì Ngài sợ các môn đệ của mình chia rẽ nhau. Thay vào đó, Ngài đã tế nhị làm gương bằng cách rửa chân cho các ông nhằm dạy các ông bài học về sự yêu thương, phục vụ và tha thứ. Hay một chỗ khác, khi trò chuyện với Phêrô trên bờ biển bồ Tibêria sau khi đã Phục Sinh, Đức Giê-su không đưa chuyện cũ ra để khỏi làm ông khó xử. Với tư cách là người thầy, Đức Giê-su có quyền hỏi chuyện cũ, nhưng thay vào đó, Ngài tế nhị hỏi một câu hỏi ngọt ngào hơn, thấm thía hơn “Con có yêu mến Ta không?”. Câu hỏi của Đức Giê-su có thể làm cho Phêrô đau một tí, nhưng nó chữa lành chứ không làm vết thương ông sẵn có nhức nhối thêm. Bắt chước sự tế nhị của Đức Giê-su, Hồng y Nguyễn Văn Thuận cũng hành xử tương tự, trước sự ngột ngạt của nhà tù và nghiêm ngặt của lính canh, ngài vẫn tỏ ra là một người tế nhị. Nhờ sự tế nhị và tôn trọng tha nhân, ngài đã xây dựng được tình liên đới mà ở đó, cả hai bên đều tìm thấy niềm vui và bình an. Như thế, sự tế nhị, tự bản chất đã hướng về điều tích cực. Vậy nên, đây là một điều rất tốt để mỗi nhà thừa sai Vinh Sơn học hỏi, vì những nhà thừa sai thường xuyên đối mặt với những điều khó khăn cả cho chính mình và tha nhân.

Tóm lại, ngang qua hành động chữa lành cho anh vừa điếc vừa ngọng, Đức Giê-su đã nêu gương cho chúng ta về sự tế nhị trong hành xử. Gương sáng này như lời nhắc nhở chúng ta cần nhìn lại cách cư xử của mình với tha nhân, nhất là với người nghèo, bởi vì người nghèo là “ông chủ khó tính”.

Phêrô Trần Văn Thưởng