Với những gì được nói tới trong bài Tin Mừng vừa nghe, chúng ta phải cảm phục sự “ thánh thiện và cao cả ” của Gioan Tiền Hô. Bởi vì dân chúng ai nấy lầm tưởng ngài là Đấng Cứu Thế, cúi đầu lắng nghe và chịu phép rửa của ngài, có các môn sinh theo ngài, và ngay Chúa Giêsu cũng chịu phép rửa dưới tay ngài. Qua những điều đó, ngài có lý do để khẳng định mình, có lý do để tạo cho mình một vị thế… Nhưng không, ngài rất bình tĩnh trước dư luận, khi nghe những lời dèm pha đâm thọc của người khác, rất bình an khi các môn đệ cho biết có người khác vượt trội hơn mình và có ảnh hưởng hơn mình, biết ơn gọi của mình, khiêm tốn đón nhận và chu toàn bổn phận của mình. Có lẽ ông được Chúa Giêsu khen là “người cao trọng” là ở những đặc điểm này.
Thánh Gioan đã để lại cho tôi một bài học thật sâu sắc. Mọi người được Chúa trao cho những sứ vụ khác nhau, ơn gọi khác nhau tuỳ khả năng và bậc sống của mình, tuỳ theo thời gian và hoàn cảnh, mỗi người có một giai đoạn trong chương trình của Thiên Chúa. Thánh Gioan không lôi kéo đệ tử cho mình mà còn giới thiệu môn đệ đến cho Chúa. Ngài ý thức vai trò và sứ vụ là đi trước chuẩn bị cho Chúa đến. Ngài ý thức giai đoạn của ngài là gì trong chương trình của Chúa.
Suy niệm về điều đó tôi tự ngẫm lại bản thân mình, cũng không ít lần tự lầm tưởng như chỉ có mình mới làm được điều này điều kia mà không ai có thể thay thế, rồi cứ thế cho mình là nhất và xem người khác chẳng ra gì. Và trong việc gì tôi cũng áp đặt quan điểm của mình lên quan điểm của người khác.
Thánh Gioan Tiền Hô đã không ganh tỵ khi nghe biết có người cũng đang làm phép rửa như mình, và lại là Đấng mình đã từng làm phép rửa cho.
Tự suy xét, tôi nhận thấy, nếu có ai đó đang làm công việc như mình, hay trổi vượt hoặc có ảnh hưởng hơn mình thì lẽ ra phải biết rằng mỗi người đều có một biệt tài riêng, một năng khiếu riêng; mỗi người đều được đặt ở một vị trí riêng nhau… thay vào đó tôi lại rất dễ tự ái, ganh tị, gièm pha, so bì lẫn nhau, và nhiều khi phớt lờ không quan tâm đến.
Lời cuối cùng mà thánh Gioan nói với tôi trong bài Tin Mừng, và cũng là lời tóm gọn sứ điệp cả bài Tin Mừng mà Chúa muốn dạy tôi: “Người phải lớn lên, còn tôi thì nhỏ lại”. Tôi cần khiêm tốn ý thức chỗ đứng của mình trong chương trình của Chúa. Đặc biệt, cá tính và đam mê của tôi phải nhỏ lại, thì Chúa mới lớn lên được trong tâm hồn tôi; còn nếu trong tâm tôi cao ngạo, ngổn ngang mọi thứ đam mê, ước vọng vật chất phình to lấp đầy, thì Chúa sẽ không còn chỗ để ngự.
Xin mượn đôi lòi trong bài hát Chúa Phải lớn lên của Lm Ân Đức để kết thúc bài chia sẻ này: “Chúa phải lớn lên, còn con thì nhỏ lại, vì Chúa thì thánh thiêng chứ con đây thì tội lỗi, là hạt cát sánh sao đại dương loài hay chết lấm láp tội vương. Chúa ban vinh dự dắt con đi vào mối tình thiên thu. Chúa Phải lớn lên còn con thì nhỏ lại, vì chúa thì tối cao, chứ thân con là bụi đất, từ bụi đất Chúa tạo thành con từ hư mất Chúa cứu chuộc con, đếm sao cho vừa kể sao cho vừa phước lộc Chúa đã thương ban.” Amen.